Thí Thiên Đao
Chương 2463 : Thiên kiếp sau thành giới (2)
Ngày đăng: 04:55 19/04/20
- Sư phụ...
Cửu công chúa... Không phải, phải nói là nữ hoàng mới của Đại Hạ, Hạ Trăn Trăn, cả người đều ngây dại, ngay cả giọng nói đều run rẩy.
Nàng nhìn thấy sư phụ nàng, Thụy Liên Nữ Tiên xuất hiện ở trước mặt, mà những văn võ bá quan này lại như là bị định trụ thân thể, tất cả đều quỳ ở nơi đó.
Toàn bộ Kim Loan Điện, hoàn toàn tĩnh mịch!
Thời gian và không gian, giống như là bị đọng lại.
- Hài tử, an tâm làm nữ hoàng của ngươi!. Hắn... quả thật là Tiên Nhân tam giới chi ngoại!
Thụy Liên Nữ Tiên thở dài một tiếng, sau đó thân hình nhạt dần.
- Không phải, sư phụ, ngài nói cho ta biết, tất cả đây rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Hạ Trăn Trăn đứng lên, la lớn.
- Có thể việc này có liên quan đến luân hồi, nhưng ta không giải thích được. Nói chung, ngươi bỏ lỡ một cơ duyên to lớn. Thế nhưng người ấy rất nhân hậu, đối tốt với ngươi. Hắn thay ngươi dọn sạch tất cả cản trở, ngươi bây giờ... Là nữ hoàng mới của Đại Hạ đế quốc. Cố gắng ở hồng trần thế tục này làm một đời nữ hoàng của người đi!
Thanh âm mờ ảo của Thụy Liên Nữ Tiên vang lên trong tai của Hạ Trăn Trăn.
Nhưng cả người Hạ Trăn Trăn, đầu óc lại một lần nữa trống rỗng, ngã ngồi trên long ỷ, sau đó hai hàng lệ rơi xuống.
Lúc này, văn võ bá quan phía dưới đột nhiên sống lại, tiếp tục hô vạn tuế.
Hạ Trăn Trănhít sâu một hơi, cố gắng khiến cho tâm tình của mình khôi phục, lạnh lùng nói rằng:
- Các khanh bình thân.
Một đời nữ hoàng, đã mở ra con đường đế vương của nàng.
Có điều là, sau bốn mươi lăm ngàn năm ở nơi này, Sở Mặc đã nhận ra một điều gì đó, tiếp đó, hắn trực tiếp từ bỏ tất cả mọi thứ, một lòng tu luyện.
Cuối cùng, trong một trận thiên kiếp rất lớn, thoát ra được từ trong ảo ảnh.
Khi Sở Mặc mở mắt ra ở cõi trời ba mươi ba, thời gian ở đây, vẫn…chỉ là trong nháy mắt!
Nhưng lần này Sở Mặc lại có một loại thể ngộ nhân sinh rất lớn, đối với luân hồi, nhân quả, thiện ác, lòng người... Đối với tất cả của thế gian này, toàn bộ đều là một loại cảm ngộ hoàn toàn mới.
Vào giờ khắc này, Sở Mặc cuối cùng hoàn toàn đại ngộ, cả người tản ra đạo vận vô tận.
Đạo vận này, từ đỉnh cõi trời ba mươi ba, bắt đầu lan ra, giống như một tầng vô hình, chốc lát, đã bao phủ toàn bộ thế giới Bàn Cổ.
Mọi người đang độ kiếp đột nhiên cảm giác được loại sát khí kinh khủng đó lập tức nhỏ đi, thậm chí có cảm giác: uy lực của thiên kiếp… nhỏ đi rất nhiều lần!
Những người đang độ kiếp trước đó chật vật chẳng ra sao, cơ hồ là trong nháy mắt, tất cả đều trở nên thong thả.
- Ta lấy đạo ta, dung vạn đạo.
Giữa hai lông mày của Sở Mặc lóe ra một thần vận kỳ diệu.
Rất nhanh, thiên kiếp của tất cả mọi người, dưới tình huống này đều vượt qua nguy hiểm.
Đồng thời, trong thân thể Sở Mặc, tấm lệnh bài đang không ngừng đông lại kia cũng bắt đầu trở nên rõ ràng, tạo hình cổ xưa, tản ra các góc bén nhọn. Loại khí thế trên người của Sở Mặc, gần như đều là bộc phát từ lệnh bài kia.
Lệnh Chúa Trời tự nhiên!
Toàn bộ thế giới Bàn Cổ bị bao phủ trong một mảnh tràng vực thần kỳ.
Một giới này, đã thành!