Thí Thiên Đao

Chương 2486 : Nhân tộc chạy trốn

Ngày đăng: 04:55 19/04/20


Lúc đó La Phỉ đang gặp nguy hiểm, Phương Hạo bất chấp mạo hiểm để cứu nàng. Chỗ đó rất nguy hiểm, có thể nói, cho dù là tu sĩ cảnh giới Đại Tổ tiến vào nơi đó cũng không dám nói chắc tuyệt đối an toàn. Cho nên, hắn có chút do dự, không biết có nên dẫn đám người kia vào chỗ đó không.



Vẻ mặt La Phỉ thành thật nhìn Phương Hạo, nhẹ giọng nói:



- Phu quân, chàng phải hiểu là hiện tại dưới loại hình thức này, đám thợ săn kia khẳng định sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Có lẽ ban đầu chúng ta có thể chống lại một trận, nhưng số người không chịu nổi càng ngày sẽ càng nhiều. Đến lúc đó... sẽ có một ngày…



La Phỉ không tiếp tục nói nữa, nhưng trong lòng Phương Hạo rất rõràng. Hắn hiểu được điều La Phỉ nói rất có đạo lý.



Hắn cũng không phải là một người không quyết đoán, lập tức đưa ra quyết định, trực tiếp vỗ bàn một cái, đứng dậy, trong ánh mắt, lộ ra vẻ kiên định, nói:



- Đã như vậy, chúng ta liền di chuyển đến chỗ đó đi! Sau đó, ta tin, tương lai của chúng ta nhất định sẽ rất tốt đẹp!



La Phỉ gật đầu:



- Xem tình hình này, tựa hồ quân viễn chinh của tứ đại thiên giới cũng không thuận lợi. Nếu không, bọn họ sẽ không đem lửa giận phát tiết đến trên người chúng ta. Phương Hạo nhìn La Phỉ, có chút động tình nói:



- Phỉ nhi, chỉ là khổ nàng, ủy khuất nàng…



Nếu như không phải đi theo hắn, La Phỉ căn bản sẽ không có bất cứ nguy cơ gì, càng sẽ không phải đối mặt với hoàn cảnh hung hiểm này.



La Phỉ lắc đầu cười khẽ, ôn nhu nói:



- Năm xưa nếu như không phải phu quân cứu, ta cũng sớm đã hài cốt không còn. Càng chưa nói, ta yêu phu quân, bất luận là chuyện gì, ta đều sẽ cùng phu quân cùng nhau đối mặt.
Có rất nhiều người bỏ mạng ở trên nửa đường, nhưng còn nhiều Nhân tộc vẫn còn sống. Năng lực sinh tồn của loài người là cực mạnh!



Chỉ cần có một mảnh thổ nhưỡng, bọn họ có thể cắm rễ xuống, ở nơi nào cũng sinh tồn được.



Bọn họ đều đang yên lặng cùng đợi, cùng đợi mây mù tản ra, một khắc kia lộ ra ánh mặt trời.



Bàn Cổ thế giới.



Sở Mặc mắt lạnh nhìn đám thiên nhân trong pháp trận đang đau khổ liều mạng chống đỡ. Tòa pháp trận thứ ba, được bố trí ở gần tòa pháptrận thứ hai.



Thời điểm đang bố trí pháp trận, rất nhiều người đều có chút nghi vấn quyết định này của Sở Mặc. Bởi vì mọi việc chỉ có lần 1 lần 2, sẽ không làm lần 3 lần 4 nữa. Địch nhân đã liên tiếp hai lần trúng kế, bị nhốt vào trong pháp trận này. Chẳng lẽ còn có thể lần thứ ba bước vào cùng một cái bẫy sao?



Đối với lần này, Sở Mặc không có quá nhiều giải thích. Kỳ thực trong lòng của hắn cũng ít nhiều có chút không nắm chắc. Nhưng hắn vẫn tin tưởng vững chắc một điểm: Giả mà làm thật thì thật cũng như giả! Binh giả, ngụy đạo dã!



Bất luận kẻ nào đều sẽ như vậy, có lần một lầnhai thì sẽ không có ba bốn nữa.



Đám thiên nhân tu sĩ kia, cũng tương tự, sẽ đưa ra phân tích cùng phán đoán này.



Như vậy, đây chính là cơ hội của bọn họ!



Cho nên, Sở Mặc vẫn kiên trì, bày tòa pháp trận thứ ba này. Pháp trận này chính là Đại Thiên pháp trận, một khi kích hoạt sẽ tự động vận hành không ngừng, không ngừng tiêu diệt bất cứ sinh linh nào trong trận. Cho nên pháp trận này, dù là Sở Mặc cũng không có cách nào thao túng.