Thí Thiên Đao

Chương 2493 : Huyết chiến tới cùng (2)

Ngày đăng: 04:55 19/04/20


Sở Mặc lúc này, lại là phun ra một ngụm máu tươi nữa.



Cái chủng loại áp lực kia của pháp trận Đại thiên cũng đang điên cuồng ma diệt lấy đạo và pháp của hắn! Dù cho cái pháp trận này là do hắn tự mình bày ra, nhưng đang ở trong pháp trận, cũng đồng dạng gặp phải công kích.



Ùng ùng!



Trong vùng hư không này truyền đến từng đợt nổ vang kịch liệt. Thẩm Khê cũng xuất thủ.



Hắn đến lúc này rồi, cũng cùng Lam Quang lão tổ sinh ra một dạng tâm tư. Đó chính là, vô luận như thế nào cũng không thể để cho Sở Mặc tiếp tục còn sống như vậy. Nếu không, tất cả bọn hắn, một cái đều không sống được, ngay cả tứ đại thiên giới, e rằng sẽ bị kẻ nhân loại này dẫntheo vô số nhân tộc lần lượt công phá!



Nhân loại này, so với Bàn Cổ còn kinh khủng hơn!



Bàn Cổ mặc dù là thần, khí phách vô song, trên đời khó tìm, nhưng trong tận xương tủy Bàn Cổ cũng là một kẻ “chính nhân quân tử” không gì sánh được. Hắn căn bản sẽ không dùng bất luận cái bàng môn tả đạo gì. Lại không giống như cái nhân loại vô sỉ này, dùng hết tâm tư đi tính toán bọn họ, đối với người khác ngoan độc, đối với mình càng ác hơn!



Người như thế, quả thực thì không nên tồn tại ở trên đời này! Vết thương trên người Sở Mặc không ngừng tăng lên.



Các thiên nhân tu sĩ này lần thứ ba lâm vào trong pháp trận, cũng đều triệt để sụp đổ, cũng đều triệt để điên rồi!



Bọn họ lúc này đều không quan tâm, dù cho lực lượng pháp trận ma diệt có mạnh đến đâu, bọn hắn cũng đều không để ý tới. Bên cạnh có thần tiên không ngừng bị cái lực lượng trong pháp trận ma diệt, nhưng bọn hắn làm như không thấy!



Hết thảy thiên nhân tu sĩ còn có thể phát động công kích, toàn bộ điên cuồng hướng tới Sở Mặc công kích! Đây là một hồi đại chiến diệt thế chân chính.



Sở Mặc chính là một tên lường gạt!



Đám người đứng ở sau lưng hắn kia, căn bản tất cả đều là phân thân của hắn biến thành. Trong nháy mắt khi pháp trận mở ra, những người đó liền biến mất hết không còn thấy bóng dáng tăm hơi!



- Giết!




Lam Quang lão tổ vừa nghĩ đến, nơi đây... Là ở giữa tòa pháp trận thứ ba! Lực lượng pháp trận, đang điên cuồng trợ giúp Sở Mặc ma diệt lấy sinh cơ của hắn.



- Ta không cam lòng!



Một ý niệm cuối cùng của Lam Quang lão tổ, trực tiếp hóa thành vô số oán niệm vọt lên tận trời, điên cuồng gầm lên giận dữ.



Sau đó, ở thế gian này, không còn Lam Quang lão tổ.



Lam Quang lão tổ chết đi, Thẩm Khê cô chưởng nan minh (một cây làm chẳng nên non), hắn có loại cảm giác bất lực, nhịn không được phátsinh một tiếng gầm rú kinh thiên động địa:



- Sở Mặc... Ngày hôm nay dù tất cả chúng ta chôn vùi ở chỗ này, cũng muốn giết ngươi!



Răng rắc!



Sở Mặc một đao đã đem một cánh tay Thẩm Khê chặt đi.



Hắn chặt xuống, là cánh tay phải Thẩm Khê.



Cái tay kia, vẫn như cũ còn nắm chặt sáo ngọc... Thương!



Sở Mặc lại xuống một đao, đem cái sáo ngọc kia chém thành hai nửa.



Phanh!



Một công kích không có gì sánh kịp, đánh phía sau lưng của Sở Mặc, trực tiếp đem thân thể Sở Mặc đánh bay ra ngoài.