Thí Thiên Đao
Chương 2508 : Nhân tộc không chết (1)
Ngày đăng: 04:55 19/04/20
Làm không được!
Cũng không thể!
Lý Trí thật sự làm không được. Hắn không muốn để cho tương lai mình sẽ hối hận. Ngay cả rời khỏi đây, tương lai thật sự sẽ được sự giúp đỡ của Bàn Cổ đại thần, trở về che chở cho vô số sinh linh, nhưng những sinh linh này lại không phải là con dân của Lý Trí hắn nữa!
Cho nên, hắn ngẩng đầu, nhìn lão đạo sĩ, nhẹ giọng nói:
- Sư phụ, cho dù Bàn Cổ đại thần thật sự trở về, hắn chắc hẳn là cũng không thiếu một chiến sĩ như ta. Hoặc nói, cho dù hắn thiếu... Nhưng ta, lại thật sự không làm được. Ta không có cách nào bỏ rơi nơi này! Ta đang ở nơi này, trưởng thành ở đây, quật khởi ở đây... Nếu như một ngày kia, phải chết, ta cũng muốn... Chết ở nơi này.
Làm sư phụ của Lý Trí, lão đạo sĩ quả thực hiểu rất rõ Lý Trí là loại người thế nào. Cho nên, sau khi nghe nói vậy, hắn thở dài một tiếng:
- Mà thôi, mà thôi. Đồ ngốc, đồ ngốc mà! Nếu ngươi muốn ở lại, vậy thì ở lại đi! Chúng ta làm thầy trò một hồi, duyên phận nhiều năm như vậy, muốn chết... thì chết cùng một chỗ là được. Chẳng qua là bị người chém đầu, cầm đi đổi tiền thưởng. Cũng không có gì đáng lo. Mắt nhắm mắt mở, chết cũng là chết. Còn quan tâm tới chút chuyện nhỏ như vậy làm cái gì?
- Báo...
Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng thông báo.
Vẻ mặt Lý Trí trầm ổn nói:
- Tiến vào.
Từ bên ngoài tiến đến chính là một tu sĩ Đại Thánh Cảnh đỉnh phong. Hắn quay về phía Lý Trí thi lễ, sau đó vẻ mặt đau buồn nói:
- Chủ thượng, Cẩm Tú Đại Thành hiện tại đang gặp cảnh tàn sát. Một đám tu sĩ Thiên Nhân cảnh giới Đại Tổ cường hãn đã phong ấn tòa thành kia lại. Bọn họ đang xua đuổi người trong thành, xếp thành đội ngũ... để chém đầu bọn họ!
- Cái gì?
Nhân tộc chúng ta từ trước đến nay lại không thua bất kỳ chủng tộc nào trên thế gian này!
Bởi vì ở trong bất kỳ một chủng tộc nào, đều là giống nhau, có kẻ tốt, cũng có kẻ không tốt.
Vì sao nhân loại chúng ta ở trong mắt các ngươi, lại lành danh tư rất tà ác?
Dựa vào cái gì?
Có thể, trăm ngàn vạn vạn àny Cẩm Tú Sơn Hà này, chỉ là một hình ảnh thu nhỏ trên cả diện tích cương vực ngàn ngàn vạn vạn dăm của Vô Lượng Sơn. Có lẽ, chuyện như vậy cũng đồng thời phát sinh ở vô số nơi khác!
Đây là một trạn chiến tranh giữa người yếu thế đối đầu với chúa tể!
Đây là một trận chiến tranh có đi không về!
Nhưng, không ai lùi bước!
Không ai sợ hãi!
Nhắc tới cũng thần kỳ. Những người đó bình thường lá gan rất nhỏ. Thậm chí là tiểu tu sĩ ở trong thôn bị người khi dễ đến ngay cả cánh cửa cũng không dám ra ngoài. Lúc này không ngờ bọn họ cũng mang theo một thanh đao bổ củi, đi về phía nơi ở của vương Lý Trí.
Mặc dù cách muôn sông nghìn núi, nhưng bọn họ lại việc nghĩa không chùn bước, đi tới hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào!
Những ác bá, lưu manh trước đó đã khi dễ qua người thành thật này, lúc này tất cả đều chảy nước mắt, tự mình xin lỗi những người bọn họ đã khi dễ qua. Sau đó ôm
nhau, sau đó... cùng bước ra chiến trường.