Thí Thiên Đao
Chương 2515 : Dễ dàng như vậy! (1)
Ngày đăng: 04:55 19/04/20
Khoảng cách mười ngàn vạn dặm, hắn chỉ cần vài bước, đã chạy tới trước mặt Sở Mặc.
Sau đó hắn giơ tay lên, chính là một đòn. Đồng thời, một pháp khí từ trên người của hắn bay thẳng ra, lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi, chém về phía cổ của Sở Mặc!
Chính là hướng về phía đầu của Sở Mặc!
Trên pháp khí này tản ra đạo cùng pháp vô cùng mạnh mẽ, xoay tròn. Toàn bộ thời gian và không gian đều giống như đang co rút lại!
Ngay cả Sở Mặc cũng có một loại cảm giác choáng váng.
Chỉ có điều, hắn thoáng cái đã hành công. Trong nháy mắt, loại cảm giác choáng váng này liền biến mất.
Tên Giới Chủ này có đủ lòng tin như vậy, là hắn đánh giá thấp cảnh giới và trình độ của Sơ Mặc hiện tại.
Hắn cho rằng, một người Thiên Chủ không có Thiên Chủ Lệnh, ngay cả là thành thần, cũng không có khả năng cường đại giống như Đại Thiên Chủ thật sự.
Đến cảnh giới của bọn họ, đều hiểu rất rõ, thần... thật ra chỉ là một loại độ cao, một loại cảnh giới, được thiên đạo tán thành. Cũng không phải nói chiến lực của thần sẽ nhất định cao hơn những tu sĩ khác bao nhiêu.
Nếu không, Bàn Cổ năm xưa làm sao có thể gặp nạn?
Hắn không để Sở Mặc vào trong mắt. Nhưng Sở Mặc làm sao có thể để hắn vào trong mắt?
Một pháp khí cường đại lại có thể giết chết hắn. Vậy bốn vạn tu sĩ Thiên Nhân cảnh giới Đại Tổ, sẽ... Chết không nhắm mắt như thế nào?
Trong tay Sở Mặc chợt xuất hiện thêm một chiếc rìu chiến huyết sắc.
- Cái gì mà gian trá? Cái này gọi là trí tuệ! Đây là chiến đấu trí tuệ! Ở trên chiến trường ngươi chết chính là ta sống. Loại từ gian trá này cũng không thích hợp để hình dung về người của chúng ta!
- Một đòn tuyệt sát thật sự của Tào Giới Chủ, không ngờ là tay của hắn. Ha ha ha, xem ra, tên Sở Mặc kia... Lần này chắc chắn phải chết, không thể nghi ngờ!
- Chẳng qua là một Thiên Chủ của đại thiên vừa hình thành mà thôi... Chà chà, nói thế giới Bàn Cổ là một đại thiên, có phải là có chút cất nhắc hay không? Một địa phương như vậy, cũng chỉ lớn hơn so với ba nghìn giới của chúng ta một chút đi?
- Đúng vậy. Bọn họ ngay cả một quản lý hạ giới cũng không có. Toàn bộ thế giới Bàn Cổ chỉ có một Thiên Chủ đáng thương, còn là loại không có Thiên Chủ Lệnh... Ha ha ha, bọn họ ngay cả một Giới Chủ cũng không có. Chỗ như vậy, không nên suy nghĩ tới chuyện đối kháng cùng bốn Đại Thiên chúng ta mới phải đi?
- Bây giờ là hai Đại Thiên, Nam Vô Thiên và Tiêu Dao Thiên nhát gan, khiếp sợ. Bọn họ đã rời khỏi.
Sau khi một đám tu sĩ Thiên Nhân nhìn thấy một đòn như vậy của Giới Chủ kia, trong lòng tất cả đều cảm thấy vững tâm, cảm thấy mọi chuyện đã được quyết định.
Bởi vì công kích như vậy, nếu như đổi lại thành bọn họ, căn bản cũng không có bất kỳ khả năng né tránh nào.
Bọn họ tránh không thoát, như vậy Thiên Chủ áo trắng đáng thương kia lại dựa vào cái gì để có thể né tránh?
Người cũng tốt, Thiên Nhân cũng tốt, thật ra đều có một tính chung. Bọn họ thông thường chỉ chọn nhìn thấy mình muốn nhìn thấy, tin tưởng những gì mình muốn tin tưởng. Về phần những gì bọn họ không thích... Bọn họ đều có thể giả câm vờ điếc!
Chỉ có điều, đây là trận chiến đấu!
Giả câm vờ điếc, căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì!
Đây là một cuộc chiến tranh chân chính. Bất kỳ kẻ nào đánh giá thấp đối với kẻ địch, cũng có thể sẽ dẫn đến thất bại thảm khốc.