Thí Thiên Đao
Chương 2522 : Phàn Vô Địch trở về (1)
Ngày đăng: 04:55 19/04/20
Rất nhiều tu sĩ Thiên Nhân cảnh giới Đại Tổ thậm chí quay đầu lại nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm trăm vạn đại quân của bọn họ.
Nhưng bên cạnh bọn họ, trước người, phía sau lưng... Có, chỉ là hư không vũ trụ bị nghiền nát không chịu nổi, bị lực lượng pháp tắc vô tận này bắn phá biến thành từng mảnh nhỏ!
Ngoài thứ đó ra, cái gì cũng không có! Cái gì cũng không còn!
Hoàn toàn... Hoàn toàn... Biến mất trên thế giới này!
Đó là trăm vạn sinh linh Thiên Nhân tộc!
Lại cứ như thế mà không còn?
Lúc này, Sở Mặc dựa ở trên tường giới màu vàng kia, đi trong hư không, đi từng bước một lướt qua nơi Mạc Nhiên chết dẫn đến tinh không vô cùng hỗn loạn, trực tiếp đi về phía bọn họ.
Một người, đối mặt với hơn chín ngàn tu sĩ Thiên Nhân cảnh giới Đại Tổ, lại lộ ra sự nghiêm nghị không sợ.
Ở trong hơn chín ngàn tu sĩ Thiên Nhân cảnh giới Đại Tổ, cũng không phải mọi người đều khiếp sợ Sở Mặc đến mức muốn chết. Có ít nhất ngoài tám phần, cặp mắt đều đỏ lên, trực tiếp nhằm thẳng về phía Sở Mặc, muốn giết chết Sở Mặc!
Đã đến đến loại thời điểm này, cho dù có thể còn sống trở lại bốn Đại Thiên bên kia, bọn họ còn có thể có kết quả gì tốt?
Bọn họ chẳng lẽ không biết rõ ràng thân phận của Mạc Nhiên sao? Mạc Nhiên cũng đã chết, bọn họ còn sống trở lại. Đừng nói là Đại Thiên Chủ Vô Lượng Thiên, cho dù là Đại Thiên Chủ của Tử Kim Thiên, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
Cho nên, cần gquan tâm như vậy làm cái gì. Giết là được!
Sở Mặc lạnh lùng đưa mắt nhìn bọn họ, thản nhiên nói:
- Các ngươi cho rằng, loại lĩnh vực Đại Thiên Chủ này, các người có thể đo lường được sao? Các ngươi cho rằng, cảnh giới của thần, các người có thể suy đoán được sao?
Sở Mặc đứng ở trên hư không, nhìn về phía nơi hơn chín ngàn tên Đại Tổ tu sĩ Thiên Nhân chôn vùi, năm ngàn tấm Giới Chủ Lệnh lơ lửng trên không trung. Khóe miệng của hắn dâng lên một nụ cười lạnh như băng.
Có nghĩa là toàn bộ Vô Lượng Thiên và Tử Kim Thiên, không biết sẽ có bao nhiêu năm tháng, hơn năm ngàn giới không có Giới Chủ!
Không có Giới Chủ, có nghĩa là hỗn loạn ở một mức độ nào đó. Đầu lĩnh không có, cho dù là ở thế giới Thiên Nhân bình thản, cũng sẽ là loại cục diện này.
Chỉ cần ổn định hơn năm ngàn giới này, đã cần hai vị Đại Thiên Chủ kia phải tiêu hao tâm huyết rất lớn.
Thời gian.
Đây là thứ các Thiên Nhân đều không coi trọng. Nhưng đối với Sở Mặc hiện nay mà nói, lại có vẻ rất là quan trọng.
Sở Mặc rất coi trọng!
Bởi vì hiện tại, thế giới Bàn Cổ thiếu nhất chính là thời gian.
Chỉ cần cho thế giới Bàn Cổ đủ thời gian, như vậy, tất cả mọi thứ trên thế giới này đều sẽ từ từ phát triển lên.
Bao gồm tu vi và cảnh giới của những tu sĩ nhân loại, cũng có thể chậm rãi tăng lên.
Mặc dù tài nguyên tu luyện đỉnh cấp của thế giới Bàn Cổ hiện tại, đã mười phần không có nổi một phần. Nhưng ở trong thời gian ngắn, lại vẫn đủ. Về điểm ấy, trong lòng Sở Mặc đều biết.
Mặt khác, bản thân hắn cũng cần thời gian.
Hắn thi triển ra loại lĩnh vực của thần tuyệt sát này, tiêu hao đối với bản thân, đã sớm vô số lần đạt tới cực hạn. Dưới tình huống bình thường, không hơn mười vạn năm, đừng mong có thể hoàn toàn khôi phục lại. Nhưng hắn có Bàn Cổ Kinh. Ở dưới sự gia tăng của Bàn Cổ Kinh, chí ít cũng cần mấy thời gian vạn năm, là có thể chân chính hoàn toàn khôi phục lại.