Thí Thiên Đao

Chương 2597 : Cất dấu thế giới tử vong (2)

Ngày đăng: 04:56 19/04/20


Tòa thần miếu này trước kia nhất định rất huy hoàng, cũng nhất định là cực lớn.



Bởi vì hiện tại cho dù là đã đổ nát thể tích của nó vẫn lớn như một ngôi sao!



Sở Mặc đứng ở phía trước tòa thần miếu đổ nát này, có vẻ vô cùng nhỏ bé.



Chỉ có điều, khí tức trên người hắn lại có thể ngang hàng với khí thế từ thần miếu kia tản ra. Nhưng chỉ là ngang hàng mà thôi.



Lấy cảnh giới của Sở Mặc hiện nay, thật ra đây là một chuyện không thể nói được. Trong thiên hạ, có kiến trúc gì lại có thể tản ra loại khí tức khủng khiếp như vậy?



Toàn bộ năm đại thiên, Sở Mặc đều chưa từng thấy qua một nơi nào lại có thể có loại khí thế này!



Thần miếu rất đổ nát, nhìn qua chính là một mảnh tường đổ, hơn nữa rất đơn giản. Toàn bộ thần miếu giống như là một tảng đá lớn trực tiếp tạo hình ra. Phía trên kia tràn ngập những dấu vết đao gọt rìu đục. Nhưng kỳ quái chính là, lại có thể không có một chút hoa văn nào, cũng không có bất kỳ văn tự nào lưu lại!



Chỉ có dấu vết đao gọt rìu đục tang thương còn lại phía trên kia.



Ở trong mỗi một vết tích, đều ẩn chứa đạo vận vô cùng.



Sở Mặc nhìn vết tích đao gọt rìu đục kia, càng xem càng có cảm giác quen mắt.



Đến cuối cùng, hắn bỗng nhiên lấy ra Thí Thiên và búa Bàn Cổ. Sau đó thân hình của hắn biến thành lớn lên. Thí Thiên và búa Bàn Cổ cũng không ngừng theo thân hình Sở Mặc trở nên lớn hơn nữa.



Cuối cùng, khi kích thước thân hình Sở Mặc đạt đến một phần ba của tòa thần miếu, hắn dừng lại. Sau đó hắn cầm Thí Thiên trong tay, nhẹ nhàng tới gần vết tích đao gọt kia.



Oong!



Thí Thiên trực tiếp phát ra một tiếng động!



Sở Mặc chưa từng nghe qua loại âm thanh này!
Nhưng không có gì cả.



Nhưng điều khiến cho người ta thán phục chính là, sau khi Sở Mặc thi lễ này, nói ra những lời này, trong hai mắt của đầu tượng thần Nhân tộc cực lớn kia lại có thể chảy ra... máu và nước mắt!



Máu và nước mắt này giống như cùng hai con sông máu, theo khóe mắt của bức tượng thần này chảy xuôi xuống.



Hơn nữa, trong nước mắt huyết sắc này lại vẫn tản ra từng đợt khí tức chỉ có nước mắt mới có thể tản ra!



- Cái này...



Sở Mặc trực tiếp bị sợ ngây người. Vẻ mặt hắn đờ đẫn nhìn cảnh tượng như vậy. Hắn hoàn toàn không thể tin được những gì mình nhìn thấy chính là sự thật.



Hắn là thần!



Là thần của cả đại thế giới Bàn Cổ, là vị thần duy nhất cả năm đại thiên trên thế giới...!



Người như hắn vậy, thật sự rất khó bị xúc động trước bất kỳ cảnh tượng nào trên thế gian này.



Nhưng vào thời khắc này, một loại bi thương giốn như cộng hưởng vậy, từ trong lòng Sở Mặc khuếch tán ra.



- Ai...



Bức tượng thần chỉ còn lại có một cái đầu, trong miệng lại có thể phát ra một tiếng thở dài sâu kín.



Một tiếng thở dài này khiến cho Sở Mặc trực tiếp có loại cảm giác rợn cả tóc gáy. Đây thật là quá mức sợ hãi.



Một cái đầu bức tượng không biết đã ở chỗ này bao lâu năm tháng, không chỉ trong mắt chảy xuống máu và nước mắt, hơn nữa trong miệng lại còn phát ra một tiếng thở dài tràn ngập nhân tính hóa!