Thí Thiên Đao

Chương 2694 : Ai là con tin? (2)

Ngày đăng: 04:58 19/04/20


Sau một lát, Sở Mặc thoáng nhíu mày, nhìn Nhiếp Lang:



- Tại sao có thể có thủ đoạn tà ác như thế?”



Nhiếp Lang cười khổ nói:



- Thủ đoạn này cũng không phải chúng ta lưu lại. Mà là... Ừ, ngươi hiểu đấy, là bọn họ lưu lại. Có thể, bọn họ chính là chuẩn bị cho một ngày kia, ngóc đầu trở lại, có thể trong nháy mắt nắm trong tay toàn bộ đàn tộc.



Sở Mặc gật đầu, sau đó nhìn Nhiếp Lang:



- Loại thủ đoạn này, người chúa tể có thể sử dụng?



Nhiếp Lang gật đầu:



- Ta không xác định bọn họ có thể sử dụng hay không. Chỉ có điều lần này, chúng ta chẳng khác nào hãm hại bọn họ. Đám người chúa tể này cũng không phải là là những kẻ chịu thua thiệt. Bọn họ đến với khí thế hung hăng, muốn san bằng thế giới này, muốn tiêu diệt vạn vật sinh linh chúng ta. Kết quả, bị chúng ta trực tiếp vững vàng xuyên chết ở chỗ này. Chúng ta lại dùng một bản tin nho nhỏ, không chỉ suy yếu ý chí chiến đấu của đám Thần tộc kia. Hơn nữa còn từ chỗ bọn họ lấy vào tay một lượng tài phú khó có thể tưởng tượng được. Ta tin tưởng không bao lâu, bọn họ sẽ ý thức được điểm này. Nhưng cái này, lại là điều bọn họ hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được! Cho dù bọn họ phá hủy ngân hàng tư nhân, sau đó lại cắt đứt mạng lưới phù văn. Nhưng bên trong những thần linh kia tuyệt đối sẽ bắn ngược mãnh liệt.



Sở Mặc gật đầu:



- Bọn họ quả thực bị chúng ta hãm hại rất thảm...



Nhiếp Lang nhìn Sở Mặc, khóe miệng giật một cái:



- Sao có thể chỉ là là rất thảm? Nếu như trước đây sử dụng chiêu này ở trên người một chi thú tộc chúng ta, như vậy Thiên Đình hiện tại sợ rằng đã sớm giàu tới chảy mỡ?



Sở Mặc ha ha cười nói:



- Làm sao có thể sử dụng loại thủ đoạn này ở trên người của người một nhà được?




- A?



Trong mắt Nhiếp Lang lóe lên tinh quang. Hắn bỗng nhiên cười nói:



- Hay!



Sở Mặc than nhẹ một tiếng:



- Chỉ có điều, ta thật ra hi vọng, bọn họ đừng tới làm phiền hai hài tử này. Thật ra bọn họ rất không thoải mái. Ở trong lòng bọn họ vẫn lưu lại một chút huyễn tưởng cuối cùng, hi vọng Thần tộc có thể thật sự dung hợp được với vạn vật sinh linh hạ giới chúng ta.



Nhiếp Lang lắc đầu:



- Có vài thời điểm, ý nghĩ bao giờ cũng tốt, nhưng rất khó thật sự thực hiện nó. Ở trong mắt những sinh linh Thần tộc, chúng ta... quá cấp thấp.



- Chúng ta?



Sở Mặc liếc mắt nhìn Nhiếp Lang một cái.



Nhiếp Lang nói:



- Từ ngày ta mang theo tất cả tộc nhân tiến vào thế giới này, chính là chúng ta.



Trên mặt hắn thoáng lộ ra một nụ cười nhạt:



- Ta hoàn toàn không hối hận. Ta cảm thấy loại cảm giác này thực sự rất tốt! Nhưng ở trong mắt của những Thần tộc khác, chúng ta giống như con mồi. Quan niệm sai trái của bọn họ cũng sẽ không sử dụng ở trên người chúng ta. Giống như thợ săn đi săn thú, cần quan tâm tới tâm tình của con mồi hay sao?