Thí Thiên Đao

Chương 2720 : Đại lục Thần Linh hạ xuống (2)

Ngày đăng: 04:58 19/04/20


Thần giới sắp biến mất. Thần tộc trước kia cũng mất đi vòng ánh sáng kia. Sở Mặc... Thiên Đế này bọn họ quá khứ hoàn toàn không coi vào đâu, hiện tại lại thành một tồn tại đỉnh cấp chân chính!



Loại chênh lệch giữa lòng sông so với mặt biển như vậy, khiến cho trong lồng ngực bảy người Đại Chúa Tể đều dâng lên một cảm giác bị đè nén mãnh liệt. Sau đó, lại một sóng ý chí vô thượng khủng khiếp kéo tới. Bảy người này lại đồng thời mở miệng phun ra một búng máu màu vàng. Bọn họ hoảng sợ lui bước về phía xa.



Nhưng từ đầu đến cuối, Sở Mặc lại... không có liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái!



Dường như bảy người Đại Chúa Tể bọn họ và vạn vật sinh linh thế gian này như nhau, không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt!



Loại cảm giác mất mát và tâm tình không cam lòng quanh quẩn ở trong lòng bảy người Đại Chúa Tể. Bọn họ cuối cùng thưởng thức được cái gọi là khổ sở.



Bọn họ đã từng rất phong cảnh? Đã từng rất cường thế?



Chúa tể của chúng sinh thần giới, đối với sinh linh hạ giới hoàn toàn không để vào mắt. Cho dù là Thần tộc trong thần giới ở trong mắt bọn họ, chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi.



Từ trước đến nay bọn họ đều xem mình thành người chơi cờ!



Cho tới hôm nay mới phát hiện, hóa ra bọn họ cũng không phải là người chơi cờ, vẫn luôn không phải. Có thể Sở Mặc cũng không phải. Nhưng người ta ít nhất là một quân cờ quan trọng nhất!



Hiện tại, đám người bọn họ đều đã rời khỏi bàn cờ. Chỉ có thể đứng ở bên ngoài, khổ sở nhìn Sở Mặc tiếp tục ngang dọc ở trên bàn cờ này.



Lúc này Sở Mặc đã đi tới gàn dòng sông dài năm tháng. Dòng sông dài năm tháng này, trực tiếp phát ra ý chí vô thượng. Đồng thời, còn có một đạo thần niệm lạnh như băng, trực tiếp hóa thành một thanh lợi kiếm nhìn không thấy, hung hăng chém về phía Sở Mặc!



Đây là một đòn tương đối hung ác độc địa!



Nếu như là thời điểm trước khi trận đại kiếp nạn này phát sinh, công kích với mức độ như vậy, Sở Mặc thật sự không dám nói có thể hoàn toàn đỡ được. Chí ít, hắn sẽ bị thương. Thậm chí, nếu như là dưới tình trạng bất ngờ không kịp đề phòng, hắn sẽ bị thương nặng!
Sau khi mười cánh cửa luân hồi xuất hiện, các thần linh sơ đại đang cùng Thần tộc chém giết, giống như là nghe thấy được triệu hoán nào đó, đều bay về phía cánh cửa luân hồi.



Tất cả Thần tộc đều lộ ra vẻ mặt đờ đẫn nhìn cảnh tượng như vậy. Trước đó tuy rằng bọn họ từ phía trên mạng lưới phù văn nhận được một ít tin tức. Nhưng điều đó làm sao chấn động được bằng lúc bọn họ tận mắt nhìn thấy?



Quả nhiên là chấn động!



Linh hồn cũng đang run rẩy.



Rất nhiều thần linh sơ đại nối tiếp nhau đi chui vào trong cánh cửa luân hồi. Dòng nước lũ năm tháng cuộn trào mãnh liệt, cũng không ngừng rót vào đến bên trong cánh cửa kia.



Mười cánh cửa cực lớn, đứng sừng sững ở nơi đó. Mỗi một cánh cửa... đều giống như là một thế giới lớn mênh mông!



Cảnh tượng như vậy vĩnh viễn khắc sâu ở trong nội tâm của mỗi một thần linh. Bọn họ trọn đời cũng khó quên được cảnh tượng này.



Bên này Sở Mặc trực tiếp triển khai chiến đấu kịch liệt với dòng sông dài năm tháng này.



Dòng sông dài năm tháng này vẫn rất cường đại, ngưng tụ ra đạo và pháp không kém chút nào so với loại công kích của dòng sông dài năm tháng trong Tử Kim Thiên kia ngưng tụ ra.



Hơn nữa theo Sở Mặc, dòng sông dài năm tháng này nếu so với dòng sông dài năm tháng ba đường hợp thành một ở trong Tử Kim Thiên... thậm chí càng thêm kinh khủng!



Bởi vì lúc này đã có mấy bóng người từ trong dòng sông dài năm tháng đi tới. Toàn thân trên dưới, tản ra uy áp vô tận và ý chí chiến đấu vô cùng, bay thẳng đến bên chỗ Sở Mặc.



Rất rõ ràng, bọn họ cũng không phải đi qua lôi kéo tình cảm với Sở Mặc!