Thí Thiên Đao

Chương 33 : Trưởng thành trong khó khăn (2)​

Ngày đăng: 04:22 19/04/20


Trong mắt tràn đầy vẻ mặt không thể tin nổi.



Sau một quyền này của Sở Mặc, lòng tin tăng lên, bộ pháp đạp chân vừa học được, không tinh thông lắm, thuận theo phía sau lưng của Xích Mục Hàn Băng Mãng, hướng tới ôm cổ nó mà vọt đến.



Rắn đánh bảy tấc!



Nhược điểm của con trăn này, cũng ở đó!



Cái đuôi cường tráng có lực đó bị người ta một quyền đánh cho nổ tung, Xích Mục Hàn Băng Mãng phát ra một tiếng kêu đau khổ, đồng thời cùng theo đó, còn có tiếng phẫn nộ vô tận!



Có thể căn bản không đợi nó xoay người, liền cảm thấy được hơi thở tử vong mãnh liệt, bao phủ lên nó.



Xích Mục Hàn Băng Mãng là nguyên thú bậc bốn, linh trí cũng không thấp, cảm nhận được uy hiếp, phản ứng đầu tiên, không phải là muốn trốn chạy, mà là “Phì” một cái, dựng hết tất cả vảy trên người nó lên!



Vảy của nó cũng cỡ bàn tay của Sở Mặc, mỗi một miếng đều phát ra hàn quang, sắc bén như đao!



Đủ để dọa lùi bất kì kẻ địch nào có ý định tấn công điểm yếu của nó!



Nhưng Sở Mặc, cũng không hề lùi bước.



Đây mới là lúc ngươi chết ta sống, có chút do dự, thì sống chết sẽ lập tức hoán chuyển!



Sở Mặc cắn răng một cái:



- Con sâu dài kia… chết đi cho ta!



Lại một lần nữa, chiêu thứ nhất trong ba chiêu pháp thi triển ra, hung hăng đánh vào hướng … đao vảy sắc bén đã dựng hết cả lên!



Cái gọi là công pháp cao nhất, chính là đem nguyên lực lợi dụng đến mức tận cùng, đem uy lực của nó … phát huy đến mức lớn nhất!



Công pháp tầm thường, có thể phát huy ba đến bốn phần nguyên lực, đã là không tồi rồi.



Nhưng loại tu luyện của Sở Mặc này, lại gần như có thể phát huy được trên chín phần!



Phiến vảy sắc bén, dễ dàng cắt quả đấm của Sở Mặc, máu tươi … trong nháy mắt chảy ra.



Nhưng quyền thế của Sở Mặc lực vô cùng mạnh … cũng đã nện vào điểm yếu của Xích Mục Hàn Băng Mãng.



Bịch!



Âm thanh vang lên.
- Vậy thì sao chứ? Cũng không phải là bị ta giết sao?



- Người cười đến cuối cùng mới là vương giả!



- May mắn mà thôi.



- Giết con rắn nhỏ là vương giả rồi sao? Thật là ngu ngốc!



Thiếu nữ áo xanh nói, bước đi đến, dùng chân đá đá thân thể co giật của Xích Mục Hàn Băng Mãng, vẻ mặt chê cười:



- Tiểu nguyên thú bậc bốn, ngay cả thú đan cũng không có, máu thịt có thể tăng cường một ít thể lực, không có giá trị gì hết.



Sở Mặc lười mà trả lời nàng, năm đó gân, cốt, da của con Xích Mục Hàn Băng Mãng được lấy ra, đem về Viêm Hoàng Thành, đưa đi bán đấu giá, thu về được một số tiền rất lớn.



Tiền cứu trợ mà ông nội hắn cấp cho những tướng sĩ bị thương mà chết, đủ để người nhà của những người này không lo áo cơm cả đời.



Tại sao đến miệng của thiếu nữ áo xanh này, lại trở thành không có giá trị như vậy?



- Giúp ta một chuyện.



Sở Mặc lấy tay chỉ vào con Xích Mục Hàn Băng Mãng:



- Rút gân lột da lấy cốt.



- Thật ghê quá đi!



Thiếu nữ váy xanh giống như con thỏ nhỏ, chớp mắt đã nhảy ra:



- Ngươi để một người con gái làm chuyện này sao?



Sở Mặc bĩu môi, từ trên người lấy ra một cây đoản đao, tự mình dọn dẹp:



- Không giúp thì không giúp, nói nhiều lời vô ích quá làm gì chứ? Không chịu làm thì không chịu làm, ở nơi này, chỉ có một mình con gái như cô mới đến thôi?



Cho dù là đã chết rồi, nhưng con da của con Xích Mục Hàn Băng Mãng vẫn vô cùng cứng chắc, Sở Mặc dọn dẹp có có chút khó khăn.



Thiếu nữ váy xanh nhìn Sở Mặc nhe răng nhếch miệng, ngẫm nghĩ một chút, đi tới, có chút không tình nguyện cho lắm, nói:



- Đưa đao cho ta! Đăng bởi: longnhi