Thí Thiên Đao

Chương 4 : Dưới đỉnh cô thần (2)​

Ngày đăng: 04:21 19/04/20


Vì nhận một tên đệ tử, mà đường đường Ma Quân cũng xem như đã dùng bất cứ thủ đoạn nào rồi.



Quá khứ những thủ đoạn chưa bao giờ sử dụng nay cũng đều đem ra cả.



- Được, ta đáp ứng với ngươi, chờ ta xuống, sẽ biến thành một người bình thường từ đầu tới cuối cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của ngươi cho dù là bất luận chuyện nào cũng không can thiệp!



- Nếu ngươi thành công mà gia nhập Trường Sinh Thiên, ta đây nhất định sẽ thực hiện lời hứa, xoay người rời đi!



Ma Quân nhìn Sở Mặc cười lạnh.



Trong lòng thầm nghĩ: Nếu thật sự như vậy, ta nhất định sẽ bắt lấy ngươi, xoay người rời đi!



Đệ tử mà Ma Quân ta nhắm trúng sao có thể gia nhập vào môn phái của người khác?



Chỉ bằng đám người Trường Sinh Thiên ngu ngốc kia, mà cũng muốn tranh giành với ta sao?



Sở Mặc nói:



- Nếu ta không thể gia nhập vào Trường Sinh Thiên, vậy….. Ta liền đi theo ngươi, trở thành đồ đệ của ngươi!



Ma Quân gật gật đầu, nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận: Không ngờ tới cũng có ngày bản tôn phải luân lạc đến nổi đi nhặt đồ thừa của Trường Sinh Thiên? Quả thực là trò cười lớn nhất trong thiên hạ này!



Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại, thiếu niên này tư chất như vậy nếu gia nhập vào Trường Sinh Thiên, quả thực vô cùng dễ dàng, thậm chí nhất định có thể trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền của trưởng môn!



Dù sao, thiên tài như vậy thì ai thấy mà không đỏ mắt? Ai thấy mà không muốn cướp?



Vừa nghĩ như vậy, trong lòng của Ma Quân lại cảm thấy cân bằng.



Sau đó, y lại không một tiếng động mà kết vài cái thủ ấn, đem tư chất cùng với căn cốt của Sở Mặc trực tiếp phong ấn lại.



Ma Quân y có thể nhìn ra thiếu niên này tư chất không bình thường, người bên trong Trường Sinh Thiên đương nhiên cũng có thể nhìn ra được.



Cho nên, cái gọi là không can thiệp làm khó dễ vào chuyện này, quả thực chính là một chuyện cười.




Sở Mặc hoàn toàn không thèm để ý đến ngữ điệu khinh thường trong giọng nói của Ma Quân, vẻ mặt cực kỳ rung động, sùng bái nói:



- Quả không hổ danh là thiên hạ đệ nhất môn phái, thật khí phách quá!



Nói đoạn liền mặt đầy hưng phấn trực tiếp hướng sơn môn vĩ đại kia chạy như bay tới:



- Trường Sinh Thiên, ta tới rồi đây!



Ma Quân khóe môi co quắp, tuy nhiên ngay lập tức, hắn lại lộ ra vẻ mặt chuẩn bị xem kịch vui.



- Đứng lại!



- Kẻ nào, dám đến Trường Sinh Thiên náo loạn, chán sống rồi hay sao?



Kèm theo hai tiếng thét lớn, liền xuất hiện hai gã khoảng mười tám mười chín tuổi từ sơn môn nguy nga kia lao xuống, tốc độ cực nhanh đi tới trước mặt Sở Mặc, trên cao nhìn xuống nhìn hắn, vẻ mặt ngạo nghễ, trong con người còn không giấu nổi vẻ nồng đậm khinh thường.



Sở Mặc lập tức ngẩn ra, ngay sau đó hắn liền có chút áy náy ôm quyền nói:



- Ra mắt hai vị sư huynh, tiểu đệ là… đến để bái sư học nghệ.



- Ai là sư huynh của ngươi? Tên ăn mày chẳng biết từ xó xỉnh nào chui ra!



- Còn đòi bái sư học nghệ? Chỉ dựa vào ngươi?



Một tên trẻ tuổi trong hai gã này, mặc dù khuôn mặt chỉ thường thường nhưng giữa hai chân mày lại lộ ra nồng đậm vẻ kiêu ngạo, một mực khinh thường nhìn Sở Mặc, cười nhạo nói:



- Này thằng nhóc ăn mày, ngươi tới nhầm chỗ rồi!



Tên trẻ tuổi còn lại thì cau mày mà rằng:



- Nói với nó mấy câu vô nghĩa đó làm gì? Liền trực tiếp đuổi quách nó đi, kẻo để nó ở đây hô to gọi nhỏ, các sư huynh mà thấy lại bị ăn mắng mất thôi. Đăng bởi: longnhi