Thí Thiên Đao

Chương 424 : Hai năm (1)

Ngày đăng: 04:27 19/04/20


- Còn chưa có, nhưng mà ta tin rằng hắn nhất định an toàn!



Sở Yên nói vô cùng chắc chắn.



- Ừ, nhất định là an toàn!



Na Y gật đầu, sau đó nhìn Tùy Hồng Nho:



- Vị này là?



- Ta là Tùy Hồng Nho, là quản gia của thiếu gia.



Tùy Hồng Nho khẽ mỉm cười với Na Y.Ánh mắt Na Y sáng lên:



- Na Y đã gặp Tùy tiên sinh rồi!



Trong đội ngũ phía sau, trừ Cao Anh Tuấn ra, những người khác đều trố mắt lên.



Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới nữ vương bệ hạ hiển hách trên thảo nguyên lại có thái độ hạ mình thế trước mặt mấy vị đại nhân này của mình.



Ánh mắt của Na Y dừng lại trên người của Cao Anh Tuấn, nhìn tên to con trên mặt hơi xấu hổ, khẽ mỉm cười:



- Chiến thần, đã lâu không gặp nhỉ…



- Khụ khụ, bệ hạ… đã lâu không gặp.



Tên to con gãi đầu, khờ khạo cười cười.



- Thật không nghĩ tới…



Na Y khẽ lắc đầu, sau đó nói:




Đúng vậy, chỉ có ba người này!- Đúng rồi Sở Yên tỷ tỷ, đoàn người của các tỷ đến cuối cùng là làm sao có thể đi qua phòng tuyến kia của Đại Hạ và Đại Tề? Nếu ta nhớ không nhầm thì con đường các người đi tới đây hẳn là có đại quân của Đại Hạ mà?



Na Y nhìn Sở Yên nhẹ giọng nói.



Sở Yên nói:



- Trên tay của chúng tôi có thánh chỉ của hoàng đế Đại Hạ, bọn họ không dám không nghe theo, tuy nhiên… lúc ấy cũng ít nhiều gặp chút phiền toái.



Chuyện đã qua lâu rồi nhưng hai đầu lông mày của Sở Yên vẫn hiệnlên chút gận dữ. Nàng rất khó quên sắc mặt lúc đó của Tam hoàng tử Hạ Hào.



- Quá cảnh? Nói đùa gì vậy? Môt trăm ngàn đại quân này là một trăm vạn nhân khẩu… nói quá cảnh thì quá cảnh sao?



- Thánh chỉ? Thánh chỉ cũng không được! Tướng ở bên ngoài đều không cần tuân theo quân lệnh.



- Sở Mặc đâu rồi? Gọi hắn ta ra đây tự mình nói với bổn vương! Trước mặt bổn vương còn bày đặt phách lối! Chỉ là một chư hầu vương mà thôi…- Cái gì? Hắn không có ở đây? Vậy các ngươi ai cũng không được đi!



Lúc ấy Sở Yên và Tùy Hồng Nho, Hứa Phù Phù và Liễu Mai Nhi cùng với đám người thủ hộ Tề Sơn của Sở Mặc, tất cả đều nổi giận thiếu chút nữa thì trực tiếp khai chiến với quân đội Đại Hạ.



Bởi vì Vương Đại Phát chi cho một trăm ngàn quân đội này thực lực không hề kém, ngược lại còn rất hùng mạnh nữa!



Thật sự đánh nhau chẳng biết hươu chết về tay ai nữa đâu!Đúng lúc đó thì quân đoàn thợ mỏ xuất hiện, chủ tướng Hà Húc của quân đoàn thợ mỏ gần như là trực tiếp trở mặt với Hạ Hào. Đối phương uy hiếp lẫn nhau, cuối cùng thì Hà Húc uy hiếp nếu như Hạ Hào không thả ngay lập tức sẽ mang theo quân đoàn thợ mỏ chạy lấy người.



Lúc này, Hạ Hào mới không tình nguyện nhường đường nhưng vẫn dùng đủ loại lý do để lấy mười xe tài vật.



Đối với Vương Đại Phát mà nói, những thứ tài vật này không chút đáng kể, ban đầu vốn là muốn lấy làm tiền mãi lộ nhưng trong lòng Sở Yên cũng tương đối không thoải mái.So sánh với việc trong lòng của Sở Mặc còn cảm tình rất sâu với Đại Hạ, Sở Yên đối với Đại Hạ… có thể nói là không chút cảm tình nào.



Nàng từ nhỏ chịu khổ sở tất cả đều là ở Đại Hạ, chỉ có sau khi gặp Sở Mặc mới thay đổi cuộc sống, thay đổi vận mệnh của mình.



- Thật sự là quá phận rồi, Lâm… Sở Mặc hắn vì Đại Hạ cống hiến nhiều như vậy, Đại Hạ lại còn đối xử quá đáng với hắn như thế, tức chết ta!