Thí Thiên Đao
Chương 428 : Thành Huyễn Thần
Ngày đăng: 04:27 19/04/20
Trên mặt của Thanh Phong rốt cục có sự thay đổi, nhìn Hổ Liệt nói:
- Cậu cứ thế coi trọng hắn sao?
Hổ Liệt nhìn thoáng qua Sở Mặc, sau đó thở dài nói:
- Cậu cũng biết, Hổ tộc chúng ta đến thế hệ này của ta nhìn qua nhân tài đông đúc nhưng trên thực tế… trừ ta cùng anh trai ta thì hiếm có người có thể chống đỡ được đại cục. Nhân tài càng ngày càng ít, kẻ thù lại càng ngày càng lớn mạnh, cuối cùng cũng phải nghĩ cách thôi.
- Hắn có thể trở thành người thay đổi thế cục sao?
Thanh Phong nhìn kỹ Sở Mặc, trong giọng nói mang theo một tia nghi vấn.Sở Mặc cũng không hiểu ra sao, nhìn hai người này thậm chí không rõ bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng mà thế nào lại cảm giác đang… tranh cướp mình chứ?
- Khó nói là có thể thay đổi cục diện hay không, nhưng mà dù sao cũng phải thử một chút.
Hổ Liệt nhe răng cười.
Thanh Phong thở dài nói:
- Thật ra ta cũng có ý tưởng giống cậu.
Hổ Liệt biến sắc, nói:
- Cậu không phải là sẽ…
Thanh Phong lắc đầu:
- Ta không cự tuyệt được điều kiện của cậu, có thể làm cho lão hổ cậu nợ ta một ân tình, tính ra thì ta đã buôn bán có lời rồi, chớ nói tới là cậu còn đồng ý không đoạt cơ duyên lần này với ta… ta đã không còn lý do tiếp tục tranh giành với cậu nữa. Lại nói, hắn đang tự do, không phải là tài sản riêng của ta và cậu.
Hổ Liệt gật đầu, ôm quyền với Thanh Phong:
- Vậy, Hổ Liệt đa tạ!Thanh Phong có chút tiếc nuối nhìn Sở Mặc, hơi lắc đầu thở dài nói:
- Sở Mặc lão đệ, sau này chúng ta còn gặp lại.
Quy mô của tòa thành này khiến Sở Mặc nhìn đến nỗi trợn mắt há hốc mồm.
Còn cách vài trăm dặm, một khí thế mãnh liệt ập vào mặt, như một ngọn núi lớn cao không với tới được.
Trên tường thành, thành lâu cổ kính tràn đầy hơi thở của năm tháng, dường như tòa thành này từ cổ đến nay vẫn sừng sững đứng nơi đây.- Bình thường lúc tiến vào Huyễn Thần Giới nên ở bên trong thành Huyễn Thần, ha ha, hiện tại cậu có biết cậu ra khỏi chỗ kia có bao nhiêu không thể tin nổi rồi chứ?
Hổ Liệt chở Sở Mặc đi, cười nói:
- Nơi đó được chúng ta gọi là vùng núi Huyễn Thần, thực ra, chính là ở bên trong Huyễn Thần giới này, khu vực nguy hiểm nhất. Cậu đừng nhìn đoạn đường này ta mang theo cậu không gặp nguy hiểm gì, trên thực tế bởi vì ta rất quen thuộc chỗ nào có thể tránh được nguy hiểm, nói cách khác, nếu thật sự gặp phải tên khủng bố thì ta cũng phải ngã xuống mà thôi.
Hổ Liệt nói xong nhìn thoáng qua tòa thành to lớn ở phía trước, nói:
- Đây là thành Huyễn Thần, trong Huyễn Thần Giới… có duy nhất một tòa thành, ở trong này, cậu sẽ được mở rộng tầm mắt.
- Ta đã mở rộng tầm mắt rồi!
Sở Mặc nhìn từng bóng dáng ngự không mà bay, hạ xuống trước cửa thành Huyễn Thần, nhìn bức tường gạch dài chừng mười mấy trượng cao ngất kia, khóe miệng co giật, thì thào nói.
Chỉ trong chốc lát đã có mấy chục người từ những hướng khác nhay bay đến cửa thành Huyễn Thần.
Nhưng không ai trực tiếp bay vào thành cả.- Thành Huyễn Thần có quy tắc bất kể là ai đều không thể trực tiếp bay vào, ở trong thành cũng không cho đánh nhau, nếu không sẽ bị trục xuất khỏi Huyễn Thần Giới, vĩnh viễn không thể tiến vào lần nữa.
Sở Mặc gật đầu không nói gì, bởi vì hắn cảm thấy ánh mắt của mình không đủ dùng nữa rồi.
Cứ như thế, chỉ trong chốc lát mười mấy người bay từ các nơi khác nhau tới cửa thành Huyễn Thần khiến cho Sở Mặc trực tiếp phát hiện ra mười mấy chủng tộc khác nhau.
Một cô gái trong số đó sau lưng mọc lên đôi cánh bảy màu xinh đẹp,càng làm Sở Mặc trợn mắt há hốc mồm.
Dường như cảm giác được ánh nhìn chăm chú của Sở Mặc, cô nàng kia từ xa liếc nhìn về bên này, tia sáng trong mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Sở Mặc thấy dung nhan tuyệt mỹ của cô gái này, khuynh quốc khuynh thành nhưng lại lạnh lùng, vẻ mặt cao ngạo. Đúng lúc Hổ Liệt nhìn thì ngẩn người, lập tức nhẹ nhàng gật đầu, xoay người vào thành.