Thí Thiên Đao

Chương 476 : Thắng

Ngày đăng: 04:28 19/04/20


- Hừ, Đại La Kim Tiên thì thế nào?



Thiên Tiên, Chân Tiên thì thế nào?



Kim Ô Đại Đế cười lạnh nói:



- Chỉ cần tìm được sơ hở của đối phương, một kích có thể đắc thủ!



- Nhưng… Sở Mặc tránh được một kích của Kim Ô Đại Đế:



- Khác biệt cảnh giới, chẳng lẽ không có ý nghĩa gì sao?



- Đương nhiên có ý nghĩa. Kim Ô Đại Đế nói:



- Cảnh giới càng cao, sơ hở càng ít. Hơn nữa, cho dù ngươi có thể phát hiện một sơ hở, cũng rất có thể là đối phương cố ý để ngươi phát hiện. Hoặc là, cho dù thật là có một sơ hở, nhưng đợi lúc ngươi công kích đến, thì lại phát hiện sơ hở đó không còn nữa!



- …. Sở Mặc đầy mặt xám xịt, chân bước trên Huyễn Ảnh Tật Phong Bộ, đập hụt một quyền vào sơ hở của Kim Ô Đại Đế, bĩu môi nói:



- Chính là như vậy sao?



- Ha ha, chính là như vậy. Kim Ô Đại Đế cười nói:



- Cho nên, muốn lấy yếu thắng mạnh, thì phải có nhãn lực cường đại, và quyết tâm dám liều mạng! Một đứa bé 7-8 tuổi muốn đánh lén một người thành niên cường tráng, chỉ có thể có một lần cơ hội. Vì một khi bị phát hiện, đứa bé mãi mãi là người thua thiệt.



- Như vậy, chỉ cần trước khi khi đối phương phát hiện, cắm con dao vào trong cơ thể đối phương?



Sở Mặc nói.



- Sai, là yếu hại! Kim Ô Đại Đế nói xong, một quyền đánh vào giữa ngực Sở Mặc:



- Giống như bây giờ!



Ánh mắt của Sở Mặc chợt trừng to, tinh lực cả người… tập trung tới mức cao độ quát to một tiếng:




Bởi vậy, lúc nói những lời này, trên người y, mang khí thế ngạo nghễ thiên hạ.



Nhìn Sở Mặc có chút ngây ngẩn.



Kim Ô Đại Đế nhìn Sở Mặc nói:



- Tuy trước ta, ở giữa trời đất này… còn có thiên tài. Hơn nữa, số lượng cũng không ít. Nhưng đó cũng là trong thời gian rất dài, con số không ngừng tích tụ… Không chỉ là ta, tất cả những người nhìn xa hiểu rộng, đều hy vọng những thiên tài thiên địa này của chúng ta có thể càng nhiều một chút.



- Tại sao?



Thiên tài nhiều rồi, thì nguồn tài nguyên sẽ ít lại?



Sở Mặc có chút không hiểu nhìn Kim Ô Đại Đế, vì ở nhân giới chính là như vậy.



Tài nguyên luôn là nhiều như vậy, là có hạn. Có người thiên tài càng nhiều, thì nguồn tài nguyên càng cạn kiệt. Những đại môn phái đó, ai mà không phải phô trương điên cuồng?



Bọn họ nói là rời xa hồng trần, thoát khỏi thế tục. Nhưng trên thực tế, lại có mấy ai có thể ngoại lệ?



Kim Ô Đại Đế thản nhiên cười, nói:



- Trời đất rộng lớn, tài nguyên tất nhiên là rất nhiều. Mọi người đều chen nhau một chỗ, tất nhiên sẽ cảm thấy nguồn tài nguyên càng ngày càng ít. Nhưng trên thực tế, giữa trời đất bao la rộng lớn, ngay cả chí tôn cũng phải đi không hết, sao lại nói tài nguyên khan hiếm?



- Đó là cường giả cấp bậc như ngài… Sở Mặc lắc đầu cười khổ, thầm nói bây giờ ta ngay cả Trúc Cơ cũng chưa tới. Chỉ những tài nguyên của Trúc Cơ này, thì đủ ta sống rồi, còn có tâm tư gì để lo lắng chuyện trời đất rộng lớn chứ?



- Ngươi sớm muộn có ngày, sẽ trở thành cấp bậc như ta. Kim Ô Đại Đế sâu sắc liếc nhìn Sở Mặc, không có nói thêm gì. Mà là trực tiếp truyền cho Sở Mặc một đoạn tâm pháp.



- Ngự Hỏa Quyết?



Sở Mặc chợt ngẩn ra, thầm nói trước đây không có nói còn có phần thưởng này.



Tuy Sở Mặc chưa quen thuộc lắm với tâm pháp cao cấp. Nhưng Thiên Ý Ngã Ý hắn tu luyện, chính là tâm pháp tuyệt đỉnh thế gian này. Đối với tốt xấu, tất nhiên vẫn có chút phán đoán.