Thí Thiên Đao

Chương 483 : Năm mươi viên

Ngày đăng: 04:28 19/04/20


Trên khuôn mặt của cô gái kia không có vẻ gì là bất ngờ, gật gật đầu:



- Đúng vậy, những việc này ta đều hiểu, Linh Đan Đường có chút nguy cơ không ai nối nghiệp.



- Cho nên, cửu thúc mới nghĩ tới việc tìm một ít viện binh mạnh mẽ, ít nhất có thể giúp cho tốc độ suy yếu của Linh Đan Đường chậm đi một chút.



Đế Chủ Phùng Xuân nói xong, thoáng nhìn cô gái, thở dài một hơi:



- Chỉ là nếu làm vậy thì thật có lỗi với ngươi.



- Cửu thúc đừng nói vậy. Ngài làm đúng lắm, nhiều khi cũng là tại ta ngang bướng.



Cô gái cúi đầu, nhỏ giọng nói:



- Cứ không muốn để hôn nhân của mình trở thành một món hàng, lúc nào cũng mơ mộng có thể gặp được người khiến trái tim mình rung động.



- Ha ha, vậy ngươi có sai gì đâu, cô gái nào mà chẳng mộng mơ



Đế Chủ Phùng Xuân nhìn cô gái với ánh mắt trìu mến, sau đó, mập mà mập mờ nói:



- Thực ra, lần này ta mang ngươi đến đây là muốn để ngươi xem xem tên nhóc làm vụ giao dịch kia với ta thế nào.



- A



Trên khuôn mặt cô gái lộ vẻ giật mình, nhìn Đế Chủ Phùng Xuân với sự bất ngờ vô cùng. Bộ dạng đó rất đáng yêu:



- Một người thiếu niên không rõ lai lịch, thực lực đến Trúc Cơ còn chưa đạt, cửu thúc để ta xem làm gì, ngài rốt cuộc đang nghĩ thế nào vậy?



- Khụ khụ



Khuôn mặt già nua của Đế Chủ Phùng Xuân đỏ lên, ho khan hai tiếng. Sau đó nói:



- Mấy con cháu dòng dõi danh gia vọng tộc đó đều không khiến ngươi vừa mắt, này không phải là cửu thúc muốn thay đổi phong cách cho ngươi hay sao?



- Nhưng mà thay đổi này cũng hơi thái quá rồi



Cô gái không nhịn được lườm một cái, sau đó nói:



- Ngài cho ta đi xem mắt những con cháu danh gia vọng tộc đó ừ thì còn chấp nhận được, nhưng ngài đến cùng là nghĩ gì mới có thể để cho ta xem cái người đến lai lịch còn không biết, đã thế thực lực còn yếunhư vậy.
- Thế nào, luyện thành công bao nhiêu viên.



Khóe miệng Sở Mặc hơi nhếch nhếch.



Phùng Xuân lập tức cười nói:



- Không việc gì, không đủ ba mươi viên cũng không sao, thực ra tiêu chuẩn ba mươi viên quả thực là cũng hơi cao một chút.



Sở Mặc thoáng nhìn qua Đế Chủ Phùng Xuân, nói:



- Thực ra, đúng là không phải con số ba mươi.



Trong con ngươi của Phùng Xuân thoáng qua một chút thất vọng.



Mà cô gái bên cạnh lại lộ ra vẻ mặt như muốn nói quả nhiên là như vậy.



Sở Mặc nói:



- Luyện chế thành công năm mươi viên, hơn nữa còn…



- A- Sao có thể?



Hai tiếng hô liên tiếp vì kinh ngạc cắt đứt những lời Sở Mặc định nói.



Tuy Đế Chủ Phùng Xuân chỉ phát ra một tiếng “A?



” thôi, nhưng với một vị tiền bối ở cảnh giới Đế Chủ mà nói, có thể khiến y thốt lên một tiếng đầy sửng sốt như vậy thì cũng đã là một kỳ tích rồi!



Đừng thấy bộ dạng không hề kiểu cách của y như một bậc bề trên hiền từ trước mặt cô gái này mà lầm.



Đó chẳng qua vì cô gái ấy là người thân nhất của y mà thôi!Là cháu gái ruột thịt của Đế Chủ Phùng Xuân!



Thử đổi lại là người khác xem?



Trong số các bậc đức cao vọng trọng, Đế Chủ Phùng Xuân đã coi như một người rất ít khi tỏ vẻ tự cao tự đại rồi, nhưng nếu thật sự đến lúc cần thiết, chuyện có thể khiến y thay đổi sắc mặt thì cũng vẫn phải nói là xưa nay hiếm.



Cô gái bên cạnh Đế Chủ Phùng Xuân thì lại hoàn toàn bị bất ngờ, ngơ ngác nhìn Sở Mặc.Sở Mặc giật giật khóe miệng, trong lòng tự nhủ không biết có phải mình nói quá nhiều rồi hay chăng?