Thí Thiên Đao

Chương 498 : Cuộc chiến đế chủ

Ngày đăng: 04:28 19/04/20


Lại một đạo thiểm điện giáng xuống bóng hình xinh đẹp kia.



Lại một kiện pháp khí tan thành tro bụi



- Lưu Vân xong rồi.



- Nàng chết chắc rồi.



- Thân là Linh Đan Đường tiểu Công chúa, pháp khí trên người khẳng định vô cùng hùng mạnh, nhưng mà vẫn không ngăn nổi uy lực của Thiên kiếp.



Đám người không ngừng lui về phía sau truyền đến từng tiếng kinh hô, mắt thấyuy lực của Thiên kiếp đáng sợ như thế, gần như tất cả mọi người đều bị hù. Ai cũng nghĩ Lưu Vân phải chết không ngờ.



Sự tình kế tiếp như cũng ấn chứng suy đoán của bọn họ.



Pháp khí bảo vệ Lưu Vân bị Thiên kiếp không nhanh không chậm đánh nát từng món.



Đến cuối cùng, cũng chỉ còn lại mình Lưu Vân cô linh đứng ngạo nghễ giữa đất trời.



Lưu Vân không sợ hãi, không phải nàng không sợ chết mà là đến thời điểm này, sợ cũng vô dụngĐệ nhất pháp khí bị phách vỡ, Lưu Vân vô cùng khẩn trương, tim cũng vọt lên cuống họng. Nhưng khi kiện pháp khí cuối cùng bị phách vỡ, Lưu Vân đã hoàn toàn bình tĩnh lại.



Cuộc đời của mình trong u mê xảy ra kịch biến, làm cho nàng bề ngoài bình tĩnh nhưng sâu trong nội tâm không thể tiếp nhận. Một khi đã như vậy... Nếu có thể chết dưới Thiên kiếp có thể xem như giải thoát không?



Lưu Vân nghĩ thầm trong lòng, khóe miệng hơi cong lên lộ ra nụ cười thản nhiên.



Nụ cười này đẹp vô cùng.



Những người phía xa nhìn thấy lập tức kinh hô.



- Trời ơi vào lúc này Lưu Vân tiên tử còn cười được...



- Nụ cười của nàng đẹp quá...



- Chẳng lẽ là chuẩn bị tâm lý chết rồi sao?



Lưu Vân hơi ngẩng đầu lên, gương mặt tuyệt mỹ đầy bình tĩnh, còn nhẹ nhàng nói:



- Đến đây đi... Hãy dùng Thiên kiếp rửa đi tất cả sỉ nhục của ta.



Nhất đạo lôi điện khủng bố trực tiếp bổ về phía Lưu Vân



- Không.




Tuy nhiên, nhiều hơn nữa là sợ hãi hòa với hưng phấn trong nội tâm!



Sợ hãi vì có thể chết bất cứ lúc nào, còn hưng phấn là vì họ có cơ hội tận mắt quan sát cuộc chiến giữa đế chủ chân chính!



Phùng Xuân đế chủ lạnh giọng, mang theo quy luật lực lượng nói:



- Gia Cát Lãng, ngươi không muốn chết ở Huyễn Thần Giới thì làm Nguyên Thần bị thương nặng rồi lập tức cút ngay cho ta!



- Phùng Xuân!



Gia Cát đế chủ đối diện cũng nổi giận:



- Ngươi thật sự nghĩ độc dược Linh Đan Đường của ngươi là vô địch thiên hạ sao?



- Đối phó loại tạp nham như ngươi cũng đủ rồi.



Phùng Xuân sắc giọng nói.



Cho dù là Gia Cát Lãng cũng thiếu chút nữa bị nghẹn tới không thở được.



- Ngươi nói ta là tạp nham?



- Chẳng lẽ không đúng sao?



Rác rưởi!



Phùng Xuân đứng chắp tay, ảo hóa giống như hào quang. Theo động tác của hắn như ngân hà lượn lờ, mang tới cảm giác hoa mắt.Đó là đế chủ tràng vực!



Bất kỳ gã đế chủ nào cũng là kẻ kiệt xuất giữa thiên địa.



Tu sĩ đã chạy trốn tới chỗ cực xa, nghe Phùng Xuân nói lời này đều không biết nói gì.



Nói một gã đế chủ là tạp nham, rác rưởi... phải mạnh mẽ, cứng rắn thế nào mới nói được?



Giờ phút này, những tu sĩ may mắn còn tồn tại đột nhiên cảm giác mình qusa nhỏ bé, mới hiểu mình bị cuốn vào tranh chấp lớn thế nào.



Người như họ căn bản còn chưa có tư cách làm rác rưởi!Tới Gia Cát gia đại lão, tên là Gia Cát Lãng, là nhân tài mới xuất hiện của Gia Cát gia, là đế chủ cảnh giới đại lão trẻ nhất.



Là nhân tài trẻ nhưng tuổi của hắn cũng không nhỏ, hiện giờ bị Phùng Xuân nhục mạ như thế thì đâu dễ buông tha?