Thí Thiên Đao

Chương 503 : Lòng lang dạ sói

Ngày đăng: 04:28 19/04/20


Gia tộc quá lớn, khó tránh khỏi vài quả trứng thối, thiên phú của Gia Cát Xương Bình trong lớp trẻ cũng coi như ưu tú, vẻ ngoài đạo mạo nhưng sau lưng toàn ngầm làm chuyện hư hỏng, Gia Cát Trường Xuân hiểu rất rõ.



Chỉ là không thèm hỏi đến thôi.



Tựa như hắn đã nói, ai cũng có tuổi trẻ, ai cũng có lúc được gọi là con ông cháu cha. Lúc này là tự hắn muốn chết, thật sự chẳng trách được người khác.



Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng mắng đầy tức giận:



- Đều cút ngay cho ta! Ta muốn gặp Gia Cát Trường Xuân, các ngươi dám ngăn cản ta?



Trong phòng, Gia Cát Trường Xuân nghe vậy lập tức chau mày, lộ vẻ bất đắc dĩ.



Người tới là tiểu thiếp hắn sủng ái nhất.



Nhưng ở Gia Cát gia quy củ sâm nghiêm, ái thiếp có được sủng ái cũng không có thể có lá gan dám xông vào thư phòng gia chủ.



Vấn đề là, người tới là mẹ của Gia Cát Xương Bình!



Đúng vậy, Gia Cát Xương Bình là con của Gia Cát gia chủ, con của Gia Cát Trường Xuân!



Nói cách khác, vì sao Gia Cát Lãng phải mở lời khuyên bảo?



Ầm!



Cửa trực tiếp bị đẩy ra, một nữ tử xinh đẹp động lòng người trực tiếp xông tới, nhìn Gia Cát Trường Xuân giương mày liễu:



- Thế nào?



Giờ ta còn không được đến chỗ của ngài nữa sao?



Gia Cát Trường Xuân khoát tay với đám thị vệ phía sau nữ tử, để họ rời đi mới thản nhiên nói:



- Đóng kỹ cửa lại.



- Hừ, chả lẽ lại sợ ngươi?



Nữ tử trực tiếp đóng cửa lại, sau đó lạnh lùng nhìn Gia Cát Trường Xuân:



- Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?



- Nữ tắc, nữ tắc, ở trong này la lối không sợ mất mặt sao?



Gia Cát Trường Xuân lạnh lùng nhìn nữ tử, thanh âm trầm thấp, sung mãn uy nghiêm nói.



Nữ tử giật mình, dường như mới nhớ ra thân phận người trước mắt, nhưng sau đó nàng nhướn mày:



- Thế nào?
- Cút ra ngoài cho ta!



Gia Cát Trường Xuân không muốn giải thích thêm, gốc rễ không thông, chớ nóitới phải tự mình truyền đạt: Con của ngươi phải chết!



Nếu như vậy, nữ nhân này chắc phát điên!



Lại nói, trong lòng Gia Cát Trường Xuân vẫn thích người phụ nữ này, tính tình mạnh mẽ, ở phương diện kia cũng đủ điên cuồng, hoang dã. Mỗi một lần chinh phục nàng, Gia Cát Trường Xuân đều có khoái cảm mãnh liệt.



Chỉ là giờ thật không biết nói gì.



Nữ nhân này thấy Gia Cát Trường Xuân thật sự nổi giận thì cũng có chút sợ hãi, nói cho cùng, nàng dám làm càn như thế chẳng phải là nhờ Gia Cát Trường Xuân sủng ái?



Lập tức khóc chạy ra ngoài:



- Gia Cát Trường Xuân, về sau đừng mơ lên giường của lão nương!



Đám thị vệ bên ngoài ngơ ngác nhìn nhau, sau đó mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, làm như không nghe thấy.



Rất lâu sau, Gia Cát Trường Xuân mới chậm rãi ngồi đó, trầm giọng nói:



- Người đâu.



Hai tâm phúc của Gia Cát Trường Xuân đi tới, cúi đầu nói:



- Gia chủ.



- Đi tìm Gia Cát Xương Bình, giết hắn, đưa đầu hắn đến Linh Đan Đường, đồng thời đưa qua năm vạn cực phẩm Thiên Tinh Thạch, nói Gia Cát gia xin lỗi! Gia Cát Trường Xuân nói ra rất chậm rãi.



Hai tâm phúc giật mình kinh hãi, mặt lộ vẻ vẻ chần chờ nói:



- Gia chủ...



- Đi làm đi!



Gia Cát Trường Xuân nói.



- Vâng!



Hai người cúi đầu, thanh âm có chút run rẩy.



- Còn có...



Gia Cát Trường Xuân nói:



- Xem trọng mẫu thân Xương Bình khiến nàng ta quá ồn ào... Phế bỏ công lực, nhốt nàng ta lại, nàng ta muốn tự sát cũng không cần ngăn cản.