Thí Thiên Đao

Chương 516 : Trở lại Viêm Hoàng Thành

Ngày đăng: 04:28 19/04/20


Đại Công Kê hít sâu một hơi, vô cùng kinh hãi nhìn Sở Mặc, một hồi lâu sau mới nói:



- Xem ra số mệnh của Kê gia rốt cuộc cũng được thay đổi rồi!



Tiểu Sài Khuyển ngồi kế bên, đôi mắt thoáng lộ vẻ lo lắng như đang suy nghĩ điều gì.



Đại Công Kê cười nhạo nói:



- Tiểu Phá Cẩu, ta biết ngươi đã hóa giải phong ấn rồi, cạc cạc cạc Ký ức mấy năm nay đều rất rõ ràng chứ?



Làm một vật nuôi yêu thíchcủa con người, cảm giác thế nào?



Sở Mặc hơi ngẩn người, lập tức liếc nhìn Tiểu Sài Khuyển, bỗng hắn phát hiện nhãn thần của Tiểu Sài Khuyển hoàn toàn không giống với trước đây, một vẻ trong sáng vô cùng.



- Đây thật sự đã hóa giải phong ấn rồi sao?



Sở Mặc lẩm bẩm một câu.



- Bà cô đây không phải tên Tiểu Phá Cẩu, cũng không phải là Cẩu, bà cô đây họ Hoàng tên Họa.



Tiểu Sài Khuyển ngồi đó bất thình lình phát ra một câu, âm thanhlanh lảnh, nghe như tiếng những viên trân châu rơi trên đất.



Giọng nói này khiến Sở Mặc nhớ tới năm xưa trước khi hắn gặp Tiểu Sài Khuyển, trận chiến giữa hai Nguyên thú cấp chín đó.



Đại Công Kê quắp miệng, trợn mắt nhìn:



- Rốt cuộc cũng biết nói tiếng người rồi, cảm giác rất sảng khoái phải không?



- Hứ!



Hoàng Họa hứ lên một tiếng, sau đó thân hình khẽ lắc nhẹ một cái liền biến thành một thiếu nữ trẻ trung, mặc bộ váy màu vàng, da trắngnhư tuyết, đôi mắt sáng như sao, rặng lông mày đen như núi, vô cùng xinh đẹp. Hướng về phía Sở Mặc hành lễ:



- Cảm tạ công tử năm xưa đã thu nhận Hoàng Họa lúc gặp nạn, cảm tạ công tử đã đưa Hoàng Họa tiến vào vùng phúc địa này, Hoàng Họa nguyện làm thị nữ ở lại bên cạnh công tử.
Sở Mặc nhìn thiếu nữ xinh đẹp như tranh vẽ đứng trước mặt, nhăn nhó cười hỏi.



- Bẩm công tử, ta đều nhớ lại cả rồi. Năm đó ta đấu với Hắc Xà, bị trọng thương, cực chẳng đã mới tự mình phong ấn, rồi sau gặp gỡ công tử.



Hoàng Hoa mặt ửng hồng, khẽ trả lời:



- Luồng khí trên người công tử khiến ta cảm thấy an toàn, muốn ở lại bên cạnh công tử.



Đại Công Kê nghiêng đầu, nhìn xéo Hoàng Hoa, lẩm bẩm:



- Thật là may mắn, vì họa mà được hưởng phúc tới mức độ như ngươi cũng coi là cực hạn rồi.



- Cuối cùng ngươi cũng nói được một câu tiếng người rồi.



Hoàng Hoa trừng mắt nhìn Đại Công Kê, hai người họ ngay từ lần đầu gặp mặt thì đã không ưa nhau, đến bây giờ vẫn vậy.



Sau đó, Sở Mặc dẫn Hoàng Hoa và Đại Công Kê đi tham quan xung quanh.



Luyện công, vận động, bế quan Phòng nào cũng có cả. Đến cuối cùng, Sở Mặc không thể không thầm cảm tạ Giới Linh. Nếu nói Huyễn Thần Giới này có quan hệ gì đó với mình, thì những gì Giới Linh làm đều đã vẹn toàn rồi.



Sau đó, Sở Mặc đề nghị rời khỏi nơi này, khi hỏi ý kiến của Đại Công Kê và Hoàng Hoa, Đại Công Kê dứt khoát muốn ở lại chỗ này, Hoàng Hoa thì có chút phân vân.



Sở Mặc cũng cảm thấy Hoàng Hoa dường như không muốn rời đi, dù sao năng lượng trong Huyễn Thần Giới quả thực quá sung mãn. Nếu chỉ đơn thuần nói về việc tu luyện, Thiên Giới còn không bằng nơi này, chứ đừng nói là nơi hạ cấp nhất như Nhân Giới. Sở Mặc tự mình cũng hiểu rõ điều này, hắn ở trong Huyễn Thần Giới hai năm, khi vừa trở về Nhân Giới, cho dù là nơi có khá nhiều Nguyên khí như đỉnh Cô Bút, vẫn có cảm giác hít thở không đã, cảm tưởng không khí của Nhân Giới rất bẩn.



Thực ra không phải như vậy, là do không khí của Huyễn Thần Giới quá trong lành, năng lượng phong phú tạo thành loại ảo giác đó.



- Thôi vậy, hai người các ngươi tạm thời ở lại nơi này. Ta trở về sắp xếp ổn thỏa một số việc sau đó sẽ quay lại.



Sở Mặc nhìn Đại Công Kê và Hoàng Hoa:



- Mong là lần sau khi gặp lại hai người, hai người đều đã đột pháđược.