Thí Thiên Đao

Chương 550 : Tiếng địch du dương

Ngày đăng: 04:29 19/04/20


- Ta không có hứng thú, đổi cái khác, một cơ hội cuối cùng. Sở Mặc rùng mình, hắn cũng biết Thiên Tinh Thạch rất đáng tiền, nhưng không ngờ một khối trung phẩm Thiên Tinh Thạch có thể khiến hai đại tộc Linh giới phát sinh chiến tranh.



Hắn có thể cảm giác Đổng Ngữ không lừa hắn.



- Xem ra, vẫn là ta chưa hiểu nhiều về thế giới này, có lẽ trong Huyễn Thần Giới, những thứ ta tiếp xúc đều quá cao cấp...



Sở Mặc thầm nhủ trong lòng.



Đổng Ngữ cũng không lừa hắn, thế giới ngoài Huyễn Thần Giới còn tàn khốc hơn Sở Mặc tưởng tượng nhiều lắm.



Kỳ thật ngẫm lại Ma Quân năm đó, cũng có thể minh bạch. Tuy nhiên, Sở Mặc có biết thì cũng chẳng quá để ý, bởi vì cực phẩm Thiên Tinh Thạch trên người hắn lúc này cũng có mấy ngàn khối!



Đâu thèm để ý năm khối nhỏ bé của Đổng Ngữ?



Đổng Ngữ khẽ cắn răng, do dự lấy trong nhẫn trữ vật ra một cây sáo ngọc, toàn thân xanh biếc, gần như trong suốt, tản ra khí tức lạnh lùng.



- Sáo ngọc dù không phải pháp khí cao nhất, nhưng có lòng yêu vật, lúc thổi nó có thể phát ra âm ba công kích rất mạnh, dưới luyện thần kỳ không thể chịu được...



Đổng Ngữ vẻ mặt chân thành nhìn Sở Mặc nói:



- Cảnh giới của ta không còn dùng đến nó, ta lấy nó đổi tuyết vị, thế nào?



Sở Mặc nhìn sáo ngọc, Thương Khung Thần Giám vẫn không có động tĩnh bỗngtản mát ra một cỗ nhiệt lượng, Sở Mặc biết đây là một kiện bảo vật. Tuy nhiên vẫn bất động thanh sắc nhìn Đổng Ngữ:



- Khống chế thứ này, cần cảnh giới gì?



Đổng Ngữ không nghĩ Sở Mặc sẽ hỏi như vậy, nói quanh co một chút mới lên tiếng:



- Ít nhất, phải cảnh giới Kim Đan...



- Nếu không đến cảnh giới Kim Đan, thổi nó sẽ có kết quả gì?



Sở Mặc nhìn chằm chằm Đổng Ngữ.



Đổng Ngữ lộ vẻ xấu hổ:



- Lực lượng sẽ bị tiêu hao..



- Mẹ nó!




Đổng Ngữ nói xong hít một hơi thật sâu, vị Tuyết vị đậm đà thấm vào tâm phủ khiến nàng có cảm giác mê say.



Tuy nhiên ngay lập tức, Đổng Ngữ nhìn Sở Mặc nói:



- Đúng rồi, gai và da tuyết vị đâu?



- Vứt rồi!



Sở Mặc cũng không ngẩng đầu lên, dùng tay đùa nghịch sáo ngọc.



Đổng Ngữ lườm lườm, nàng không thèm tin chuyện hoang đường của Sở Mặc, tuy nhiên lại chẳng thể làm gì. Tuy rằng nàng tính tình cao ngạo, nhưng cũng đầy ngạo khí, loại chuyện ép buộc hay giết người đoạt bảo vẫn chưa làm được.



Ô... Ô Ô!



Lúc này vang lên âm thanh khó nghe.



Đổng Ngữ ngẩng đầu nhìn lên, cau mày nói:



- Một chút âm luật cũng không thông còn thổi cái gì? Không sợ dẫn sói tới sao!



- Tùy tiện thổi một chút.



Sở Mặc cười cười, thu lại sáo ngọc, còn liếm liếm môi dưới.



Thấy động tác của Sở Mặc, Đổng Ngữ trước là nao nao, rồi như nghĩ tới điều gì, không kìm nổi hung hăng trừng mắt nhìn Sở Mặc, mắng:



- Ngươi là đồ khốn khiếp! Đáng ghét!



Nói xong sắc mặt ửng đỏ, quay người chạy đi như bay.



Một hơi chạy thật xa rồi đột nhiên nghĩ mình còn chưa biết tên kẻ quê mùa này, tuy nhiên nàng cũng không thể vứt thể diện quay lại hỏi.



- Đồ khốn khiếp, người ta vừa mới dùng miệng thổi, hắn lại dám dùng môi chạm vào...



Đổng Ngữ vẻ mặt thẹn thùng, lập tức lẩm bẩm:



- Nhỏ yếu như vậy, thậm chí còn chưa là tu sĩ, có lẽ về sau cũng không có cơ hội gặp mặt, không biết tên cũng thôi đi. Nói xong, Đổng Ngữ đi về phía xa, trong lòng có chút buồn bã như mất đi gì đó.