Thí Thiên Đao

Chương 564 : Mất trí nhớ

Ngày đăng: 04:29 19/04/20


Ba giọt nước này trong suốt long lanh giống như ngọc thạch. Nhìn kỹ lại thấy bên trong mỗi giọt như dường như chứa đựng một sức mạnhbí ẩn cường đại vô cùng.



Sở Mặc cảm giác suýt nữa thì đã bị hút mất hồn rồi. Quá kinh hãi, Sở Mặc vội vàng dời mắt ra chỗ khác.



- Hiện là lúc ngươi cần phải lựa chọn.



Giới Linh chợt cười rộ lên:



- Ngũ hành chi thủy mặc dù là bảo vật sẽ bị tiêu hao trong quá trình sử dụng nhưng nó có giá trị tương xứng với trọng khí tối thượng. Không thể đo lường giá trị của nó. Dù là ở Thiên giới, nó cũng được xem như chí bảo. Giờ ngươi chỉ cần bỏ ra hai giọt ngũ hành chi thủy là có thể làm hai người này tỉnh lại. Nhưng nếu ngươi cảm thấy không đáng giá thì không cần làm



- Giá trị chứ.



Sở Mặc than nhẹ một tiếng



- Dù bảo vật có quý giá đến đâu cũng không đánh đổi được tính mạng.



- Ngươi thật thiện lương.



Giới Linh khen.



Sở Mặc hơi nghi ngờ:



- Vừa nãy ngài vừa nói tiểu thế giới bị các nàng cảm động, đã ban cho mỗi người một giọt ngũ hành chi thủy rồi mà?



- Ngươi đúng là không biết gì. Hai giọt nước kia chỉ giúp xua đi tán hồn dịch trên người các nàng, giúp các nàng không bị hồn bay pháchlạc thôi. Còn muốn cứu sống, thì cần thêm hai giọt nữa.



- Thì ra là thế. Ta đã biết mình cần làm gì rồi.



Sở Mặc quyết định không chút do dự.



Nhưng Giới Linh lại hơi băn khoăn:



- Cứu các nàng rất dễ, ngươi chỉ cần nhỏ vào mỗi người một giọt ngũ hành chi thủy là được. Nhưng ngươi phải nghĩ cho kỹ, khi hai nàng được cứu sống, các nàng sẽ gần như mất đi hết trí nhớ. Như vậy, hai người họ đều không thể quay trở về gia tộc trong Thiên giới nữa.



- Hơn nữa…Giới Linh hơi do dự rồi lại nói tiếp:



- Vì chuyện xảy ra trong thế giới này, dù các nàng có về Huyễn Thần giới, cảnh giới cũng sẽ bị trở về Tiên Thiên. Ngươi tính thu xếp cho các nàng ấy như thế nào đây?
Sở Mặc hơi ngẩn ra, trong lòng lập tức mắng to. Giới Linh thật không đáng tin. Nhìn nàng có chỗ nào giống người mất trí nhớ chứ. Vừa nhìn một cái đã nhận ra hắn rồi mà.



Nhưng không đợi Sở Mặc hồi phục lại tinh thần, đôi mi thanh tú của Đổng Ngữ nhăn lại, trên mặt có vẻ thống khổ. Nàng thì thào lẩm bẩm:



- Sao ta lại không biết ta là ai thế này? Tần Thi ở bên cũng kêu một tiếng, từ từ mở mắt. Nhìn thấy Sở Mặc, nàng hơi nhíu mi. Quay ra nhìn thấy Đổng Ngữ, Tần Thi mới cười ngọt ngào:



- Tiểu Ngữ, cuối cùng cũng tìm được ngươi. Tốt quá đi…



- Thi Thi tỷ? Ta là ai? Có chuyện gì ở đây vậy?



Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đổng Ngữ có nét rối rắm.



- Ngươi là Đổng Ngữ, là tỷ muội tốt nhất của ta.



Tần Thi nói rất tự nhiên. Nhưng ngay tức khắc nàng cũng nhăn mày.



- Ta cảm giác mình đã quên rất nhiều thứ. Ta là Tần Thi, ta đến từ Tần gia ở Thiên giới. Ta còn… A…sao ta không nghĩ ra được thế này? Tần Thi nói xong, vô cùng sợ hãi, nàng trợn mắt nhìn Sở Mặc hỏi:



- Ngươi đã làm gì ta?



Sở Mặc lập tức cười khổ. Tần Thi có vẻ mạnh hơn Đổng Ngữ, nàng ít nhất còn nhớ được mình là ai. Tuy nhiên cũng chẳng nhớ được bao nhiêu chuyện…



Đổng Ngữ ngăn Tần Thi lại, nói:



- Thi Thi tỷ, Sở Mặc là người tốt. Ngươi đứng nói oan cho hắn.



- Ngươi đi cùng hắn sao?



Tần Thi nhìn Sở Mặc rồi lại nhìn Đổng Ngữ nói:



- Không phải ngươi đi cùng người khác…ừ…là ai ý nhỉ? Ta lại chẳng nhớ rõ là ai.



- Ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra đây.



Đổng Ngữ ra vẻ đáng thương nhìn Sở Mặc.