Thí Thiên Đao

Chương 57 : Cung điện thảo nguyên (1)

Ngày đăng: 04:22 19/04/20


Sở Mặc trước đây không hiểu rõ vị trưởng công chúa Vương đình này, nhưng giờ gặp mặt, trong lòng ít nhiều cảm thấy kinh ngạc.



Bởi vì vị Bảo Liên công chúa này, nhìn vào chỉ hai tám hai chín,chưa đến ba mươi.



Làn da trắng nõn, khuôn mặt diễm lệ, có bảy tám phần tương tự với Na Y, chỉ khác là trên người nàng tràn đầy sự sống động của nữ nhân đã trưởng thành mới có.



"Tuổi của nàng cũng không lớn... trước đây chẳng phải nói, Na Y phải liên hôn với mấy nhi tử của trưởng lão Hạo Nguyệt sao? Lẽ nào nàng ấy mười mấy tuổi đã sinh con?"



Sở Mặc suy nghĩ trong lòng.



Bàng Trung Nguyên tiến tới bên Sở Mặc, nhẹ giọng nói:



- Trước khi trưởng lão Hạo Nguyệt lấy công chúa Bảo Liên từng có một thê tử, sinh hạ được ba nhi tử.



- Sau đấy thê tử của y mắc bệnh qua đời, cầu thân với đại vương, vì thế Bảo Liên công chúa mới gả qua đây, vẫn chưa có con nối dõi.



Sự chú ý của Sở Mặc có chút mẫn cảm. Bàng Trung Nguyên nói những lời này, ít nhiều cũng thấy không tự nhiên, giữa hai lông mày... tựa hồ mang nét ưu thương nhàn nhạt.



"Thì ra là thế."Lúc này, Bảo Liên công chúa đích thân đỡ Na Y với Liệt Ca lên ngựa, sau đó nhìn về hướng Bàng Trung Nguyên, ánh mắt có chút né tránh, tựa hồ như không tự nhiên, nói:



- Bàng tiên sinh, vất vả rồi!



- Công chúa, đây là điều chúng thần nên làm!



Bàng Trung Nguyên hơi khom người, nhẹ giọng nói.



Bảo Liên công chúa gật đầu, nói:



- Chúng ta đi thôi!



- Tới chỗ ta trước!Sở Mặc có chút kỳ quái nhìn Bàng Trung Nguyên, Bàng Trung Nguyên lập tức giải thích:



- Công chúa ở đây, có chỗ ở riêng, không có sống cùng với... Hạo Nguyệt trưởng lão.



Sở Mặc ồ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: "Có chuyện!"
- Có thể nói tài lực của Hạo Nguyệt trưởng lão... mạnh nhất trên thảo nguyên này, so sánh lúc Vương đình thịnh vượng nhất, của cải tíchlũy chỉ sợ cũng không bằng một phần ba trưởng lão Hạo Nguyệt.



- Lợi hại như vậy!



Sở Mặc ngạc nhiên thán phục, sau đó nhìn Bàng Trung Nguyên nói:



- Giữa tiên sinh và Bảo Liên công chúa...



Sở Mặc chưa nói hết lời, sắc mặt Bàng Trung Nguyên hơi đổi, cắt lời của hắn:



- Lâm công tử, việc này không nên nhắc đến!



Nói xong có thể cảm thấy ngữ khí của mình có chút không tốt, cười khổ giải thích:



- Chuyện này... đây dù sao cũng là địa bàn của trưởng lão HạoNguyệt, có những lời, không tiện nói. Công tử muốn biết, sau này... sẽ có cơ hội.



Sở Mặc lắc đầu cười:



- Không sao, ta cũng chỉ hiếu kỳ mà thôi.



Trong lòng đã rõ, trước khi Bảo Liên công chúa gả cho Hạo Nguyệt trưởng lão, chỉ sợ có quan hệ rất mật thiết với Bàng Trung Nguyên. Từ thái độ của hai người có thể nhìn ra vài phần.



Phía sau, đoàn người đi theo cầu treo trên hào bảo vệ đi vào nội thành.Bên trong có vô số hạ nhân ra tiếp đón, còn có người phụ trách riêng hướng dẫn kỵ binh đi tắm rửa nghỉ ngơi.



Sở Mặc bên này, được đãi ngộ rất tốt, một mình độc hưởng một sân viện.



Mà Bàng Trung Nguyên, sau khi vào thành, được người đón đi.



Điều này càng khẳng định suy đoán trong lòng Sở Mặc: Người tới từ Đại Hạ này, giống đại thúc học thức uyên bác tới trung nguyên thưởng thức phong cảnh, cùng với Vương đình công chúa trước đây, chắc chắc có chuyện không thể nói cho người khác biết.Cũng không phải Sở Mặc tò mò việc này lắm, mưu đồ của hắn rất lớn, hắn muốn thay đổi vận mệnh của cả thảo nguyên này!



Bời vậy, từng chi tiết, không thể bỏ qua.



Lão gia tử từng nói: Thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt (Con đê nghìn dặm sạt vì ổ mối. Ý nói từ những chuyện nhỏ sẽ gây ra chuyện lớn)