Thí Thiên Đao

Chương 581 : Làm lại từ đầu

Ngày đăng: 04:29 19/04/20


Hơn nữa còn có rất nhiều chuyện và người khác chưa xử lý.



Còn có cả hàng trăm vạn đại quân của Sở Quốc nữa.



Hiện giờ cũng là rắn mất đầu.



Hết thảy đó đều là cục diện lớn vô cùng rối rắm.



Lúc đó Sở Mặc thật sự có kích động muốn buông tay bởi vì lấy cảnh giới bây giờ của hắn thì thiên hạ to lớn thế làm sao lại không thể đi?



Chỉ cần tu luyện bình thường, chỉ cần tích lũy đủ nguyên liệu Ngũ Hành Đạo thì hắn có thể trực tiếp phi thăng lên Linh giới.



Nếu là như vậy hắn như thế nào lại làm… thất vọng những người đã trả giá hết thảy vì Sở Quốc chứ?



Sở Yên, Vương Đại Phát, Hứa Phù Phù, Hà Húc...



Lần lượt từng gương mặt những người đó lúc còn sống không ngừng hiện ra trước mặt hắn, tiếng nói tiếng cười còn vang bên tai.



Nếu cứ như vậy buông xuôi, cứ như thế mà rời đi thì Sở Mặc cảm thấy bản thân không còn cách nào tìm ai mà đòi công đạo nữa.



Nghĩ đến ông nội, nghĩ đến tiểu thúc thúc Phàn Chí Viễn còn chưa kịp hưởng thụ sự phấn khích của thế gian này, Sở Mặc có cảm giác tim như bị dao cắt.



Buồn cười là mình lại còn muốn cho tiểu thúc thúc sau này trở thành vua của Nhân giới, kết quả… ngay cả tính mạng cũng không hiểu sao lại mất đi nữa.



Mà tất thảy đây đều là do hắn!



Sở Mặc đau lòng, tự trách, thống khổ.



Cảm giác này tuy là có thể nhìn thấy Diệu Nhất Nương mà giảm bớt một chút nhưng nhiều hơn cũng chôn sâu trong nội tâm mình.



Dường như trong một đêm hắn đã tưởng thành lên rất nhiều.



- Những chuyện mà mấy người còn chưa hoàn thành thì hãy giao cho ta - người còn sống để hoàn thành đi.



- Tâm nguyện mà mấy người còn chưa thực hiện được, ta sẽ giúp mấy người thực hiện.




Lúc này Diệu Nhất Nương nhìn thoáng qua Sở Mặc.



Hai người tuy là mấy năm chưa ở chung nhưng vẫn rất ăn ý.



Sở Mặc lập tức nói:



- Đào tướng quân, bây giờ ta bổ nhiệm cậu… là Hộ quốc tướng quân của Sở Quốc! Bây giờ việc cậu cần phải làm chỉ có một, chính là bảo vệ vương thành này.



Đào Thế Phương nao nao, lập tức, dùng sức gật đầu sau đó quỵ xuống đất, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói:



- Mạt tướng… lĩnh mệnh!



Không có loại mừng như điên khi được thăng quan, nếu có chỉ có trước sau đều trầm ổn.



Mặc dù đây là thủ đoạn trong thời kỳ đặc biệt nhưng Sở Mặc đối với Đào Thế Phương cũng đặc biệt hài lòng rồi.



Sau đó hắn sắp xếp:



- Để những quân đội khác nên làm gì thì tiếp tục làm cái đó, đồng thời gọi tất cả chủ tướng của quân đội quay lại vương thành báo cáo công việc!



Đào Thế Phương gật đầu:



- Bệ hạ yên tâm, chuyện này giao cho mạt tướng là được!



- Được, đi làm đi!



Sở Mặc gật gật đầu.



Đối với quân đội của Sở Quốc, Sở Mặc cũng không lo lắng, bất kể là thế hệ của ông nội hay là bên Vương Đại Phát hắn đều có sự tin tưởng tuyệt đối dùng thời gian ngắn nhất để bình ổn họ.



Thật ra rất đơn giản, phụ thuộc vào thực lực mà thôi.



Mà ngay cả chưởng môn của Phi Tiên là Thẩm Ngạo Băng, loại nữ nhân kiêu ngạo ác kiệt ngông cuồng hống hách đến không còn thuốc chữa đó cũng đều bị hắn cứng rắn một chiêu đã trấn áp được thì những quân nhân nơi Nhân giới này làm sao lại không thể trị được chứ?