Thí Thiên Đao

Chương 651 : Ma tộc

Ngày đăng: 04:30 19/04/20


Trong khắp con ngươi không tìm thấy một tia tình cảm nào là của con người. Y chậm rãi nâng tay lên, động tác còn có chút ngượng nghịu, sờ sờ khóe miệng, sau đó, hơi hơi phát run nhìn thoáng qua vết máu đọng trên mu bàn tay.



Khóe miệng vẽ lên một nụ cười, vậy mà thè lưỡi ra bắt đầu liếm láp vết máu tươi trên tay.



Suốt quá trình này đều lộ vẻ ma quái.



Sau đó, y bắt đầu mở miệng nói chuyện:



- Tần Hiểu? Trưởng lão trẻ tuổi của Cô Thành, đã nuốt một viên huyết đan? Ha... thú vị thật, không ngờ nơi nhân giới này mà cũng cóngười của ma đạo ghé thăm. Phải giết chết rồi luyện hóa một người tên là Sở Mặc? Người này tuy ở nhân giới, nhưng lại có thể chọc giận một vị cao thủ ma đạo...? Ha ha ha... vậy mùi vị máu tươi của hắn nhất định sẽ không tồi rồi.



Tuy giọng nói của người này giống hệt như Tần Hiểu, nhưng bất cứ ai quen biết Tần Hiểu mà có mặt ở đây cũng chắc chắn không cho rằng y chính là Tần Hiểu.



Đây ắt hẳn phải là một kẻ khác!



- Tuy không biết là người bạn nào trong ma đạo đã tặng cho taphần lễ lớn này, nhưng một ngày nào đó, nhất định ta sẽ được biết. Khi đó ta chắc chắn sẽ cảm tạ ngươi! Ha ha ha ha ha!



Tần Hiểu nói xong ngửa mặt cười ha hả, tiếng cười ở trong mật thất ngân nga mãi không dứt.



Gần như cùng lúc, gặp phải cảnh ngộ như Tần Hiểu còn có một người khác, đó chính là Lý Trúc của Thiên Ngoại.



Y cũng gặp phải tình huống hệt như vậy, người bên cạnh chết sạch, đều gặp phải bất trắc, sau đó bị một sức mạnh vô hình đưa tới trong căn mật thất. Trên thực tế, căn phòng mà Lý Trúc tới chỉ cách căn mật thất chỗ Tần Hiểu một bức tường mà thôi. Lý Trúc cũng bị một ý niệm lạnh như băng yêu cầu hoàn toàn thả lỏng tinh thần, nói muốn truyền cho y kế thừa sở học.



Nhưng trong thời khắc mấu chốt nhất, Lý Trúc... lại giữ một tia đề phòng.



Chẳng biết tại sao, y cũng không thể nào hoàn toàn thả lỏng được.



Cho nên, khi ý niệm lạnh như băng này vọt vào cơ thể y, muốn hoàn toàn chiếm cứ biển ý thức của y, trong nháy mắt... Lý Trúc liền phản kháng! - Ngươi... ngươi dám lừa gạt bản tôn, dám không thả lỏng hoàn toàn tinh thần? Vậy ngươi chết đi thôi!




Tần Hiểu nhìn Lý Trúc, ánh mắt ẩn chứa chút quan sát tìm tòi, sâu trong con ngươi còn thoáng qua chút gì đó lạnh như băng một cách khác thường.



Lý Trúc hừ lạnh một tiếng:



- Mao Lợi Đồng, chúng ta đã lâu không gặp rồi.



Vẻ nghi hoặc trong mắt Tần Hiểu lập tức biến mất, lạnh lùng nói:



- Tư Không Lãng, lại thấy mặt nhau rồi. Lý Trúc cười ha hả vài tiếng, cũng không nhiều lời liền xoay người rời đi.



Tần Hiểu nói với theo ở phía sau:



- Con kỳ lân nhỏ kia là của ta!



Bước chân của Lý Trúc hơi chững lại, không quay đầu lạnh lùng nói:



- Ta muốn mấy con nhóc, và cả Sở Mặc.



- Mấy con nhóc đó thuộc về ngươi, còn ai gặp Sở Mặc... thì là của người đó!



Tần Hiểu lạnh lùng nói



- Thế thì cứ thử xem.



Lý Trúc nói xong cũng không ngoảnh mặt lại mà đi thẳng, trong lòng cảm thấy lạnh buốt, y biết, Tần Hiểu xong đời rồi! Nếu không phải là y đã chiếm được toàn bộ ký ức của Tư Không Lãng, nhất định vừa rồi cũng sẽ để lộ ra sơ hở. Cho nên, hiện giờ y không muốn ở quá gần đối phương.