Thí Thiên Đao

Chương 659 : Cơ duyên của tam nữ

Ngày đăng: 04:30 19/04/20


Miệng Tần Hiểu bật ra tiếng cười nhưng trên mặt chẳng có lấy nửa điểm tươi cười.



Lúc này, ánh mắt của hắn dừng ở một kiến trúc bị tàn phá, hẳn từng là một tòa miếu nhỏ.



Nhưng hiện tại đã không còn hình dạng.



Chỉ có thể theo những mảnh tàn phá suy đoán dáng vẻ năm đó. Tần Hiểu nhìn chằm chằm vào đó, hai tay không ngừng kết ấn, sau đó đột nhiên ra chỉ.



Ba!



Như tiếng giọt nước rơi vào trong hồ nước.



Một đạo hào quang nhàn nhạt từ tay Tần Hiểu bắn vào khoảng không trên tàn miếu.



Phốc!



Tần Hiểu phun ra một ngụm máu tươi



- Quá yếu... Chết tiệt, thật sự là rác rưởi!



Tần Hiểu tự mắng một câu.



Nhưng khi hào quang bắn xuyên qua, tàn miếu như bị giật xuống một tầng ngụy trang, trực tiếp lộ ra một gian miếu hoàn hảo mang phong cách tang thương cổ xưa!



- Ha ha... Chính là chỗ này!



Tần Hiểu nói xong, cất bước đi đến, miệng lầu bầu:



- Tiểu kỳ lân, ngươi về bắt ngươi kế thừa sao? Đáng tiếc tất cả sẽ thuộc về Mao Lợi Đồng, à không... Thuộc về Tần Hiểu ta, ha hả ha hả.



Tiếng cười lạnh không ngừng phát ra.



Một kỳ lân bị phong ấn huyết mạch, có lực lượng nhỏ yếu đến không chịu nổimột kích.



Mao Lợi Đồng dù không còn là ma tướng uy phong năm đó, nhưng muốn đối phó một tiểu kỳ lân cũng không có áp lực gì.
Từ chỗ không hiểu ra sao cả tiến vào nơi này, cuộc sống đau khổ của nàng lại bắt đầu.



Đầu tiên là hỏa không biết từ đâu xuất hiện, chủ động ký kết khế ước. Chuẩn xác mà nói là buộc nàng ký kết khế ước... Sau đó lại bảo nàng học cách khống chế nó



- Đúng là... Sao luyện đan phải học điều lửa? Vì sao vì sao vì sao? Luyện đan cần lửa, tinh mộc là được rồi mà? Tinh mộc hỏa lực không đủ thì hắc thạch có thể! Ai có thể nói cho ta biết sao uyện đan phải học điều hỏa chứ? A a a a!



Thẩm Tinh Tuyết vẻ mặt sụp đổ, ngồi đó khóc không ra nước mắt.



Vì thần thông điều hỏa này với Thẩm Tinh Tuyết mà nói đúng là quá khó.



Đơn cử một ví dụ, như trẻ mới sinh còn chưa biết đi lại đòi viết một quyển sách hay bài văn bàn về quốc sách... Đó là chuyện căn bản không thể nào làm được.



Trong mắt trẻ con, thế giới này không phải là ăn no rồi ngủ, đói dậy ăn rồi ngủ tiếp sao? Viết văn là cái quỷ gì? Quốc gia đại sự là cái gì quỷ gì? Nó vốn còn chưa biết chữ mà? Ừm, hiện tại Thẩm Tinh Tuyết đang có cảm giác này.



Bởi vậy, điều hỏa là việc đương nhiên trong mắt các đan sư Linh giới, trong mắt trẻ nhỏ như Thẩm Tinh Tuyết chính là chuyện không thể tin nổi.



Nhưng dù không thể tin nổi thì cũng phải đi học.



Bởi vì nếu không học, ngọn lửa sẽ giận, sẽ đốt nàng.



Khiến Thẩm Tinh Tuyết có chút sụp đổ là nàng có cảm giác sắp bị đốt chết rồi, nhưng cơ thể lại chẳng có vết thương, cứ như mọi đau khổ chỉ do nàng tự tưởng tượng.



Đoạn thời gian này với Thẩm Tinh Tuyết mà nói, quả thực cả đời này cũngkhông muốn nhớ lại.



So sánh ra, Diệu Nhất Nương quả thực hạnh phúc hơn!



Bởi vì nàng đang an tĩnh ngồi trong khuê phòng đọc sách. Toàn thân toát lên vẻ tài trí. Bất cứ kẻ nào nhìn thấy cũng vừa gặp đã thương.



Không biết còn tưởng đây là một tiểu thư khuê các đang tiêu khiển.



Từ khi miếng lệnh bài kia đưa nàng tới nơi này, mỗi ngày Diệu Nhất Nương cần phải đọc rất nhiều.



Chẳng qua, những quyển thư tịch này không có quyển nào đơn giản! Tất cả đều là điển tịch công pháp vô cùng tinh thâm, ngay từ đầu Diệu Nhất Nương cũng mơ màng không biết chuyện gì xảy ra. Thậm chí nàng còn không nhận ra văn tự những quyển sách này.