Thí Thiên Đao

Chương 67 : Đệ tử đại phái (2)

Ngày đăng: 04:22 19/04/20


Nam tử trẻ tuổi thứ ba nói chuyện, sau đó nhìn về phía Sở Mặc mà nhe rang cười nói:



- Tiểu huynh đệ, Dư Tông Hậu ta nhìn ngươi thật hợp mắt, khôngbằng ngươi tới phái Kim Đao của ta, ta có thể giúp ngươi trực tiếp trở thành đệ tử ngoại môn! Nếu như ngươi cố gắng thì vài năm sau, nói không chừng có thể giống như ta mà tiến vào nội môn, nếu là vận khí tốt còn có thể bái một chưởng lão làm sư phụ, trở thành đệ tử thân truyền của trưởng lão!



- Tuy nhiên, ta có lời muốn nói rõ với ngươi, Kim Đao phái của chúng ta cũng không phải là chổ tu luyện của thần tiên, chúng ta cũng không có thần tiên. Tuy rằng Kim Đao phái cùng với Trường Sinh Thiên giống nhau, đều là Tứ Tượng môn phái cao nhất trên đại lục. Nhưng không biết Trường Sinh Thiên bọn họ làm sao có thể lợi hại như vậy, bên trong đều là thần tiên….Ha ha ha, ta chết cười mất!Lãnh Thu Minh cũng nói:



- Thiên Kiếm Môn chúng ta cũng không kém hơn chổ nào so với Trường Sinh Thiên, nhưng cũng chưa từng thấy qua thần tiên! Thật sự là kỳ quái, Trường Sinh Thiên thật là lợi hại!



- Liệt Hỏa Tông chúng ta cũng không có thần tiên, thật kỳ lạ!



Đông Phương Bạch cũng nói ra.



- Tốt, tốt, tốt!



Triệu Phàm giận quá hóa cười, nói liên tiếp ba tiếng tốt, trong mắt lộ ra tia oán độc, cùng lúc đó vẻ mặt dữ tợn lại nhìn về hướng Sở Mặc:



- Tiểu tử, ngươi thật lợi hại đó, nói vài ba câu dĩ nhiên có thể làmcho chúng ta tranh chấp nội bộ, quả thực không nhìn ra, ngươi lại có thể có bản lĩnh này?



- Ngươi…. ngươi muốn làm gì? Ta không trêu chọc gì đến ngươi mà!



Sở Mặc vẻ mặt hoảng sợ, thân mình không ngừng lui về phía sau.



Triệu Phàm cười lạnh nói:



- Ngươi lợi hại như vậy, giữ lại trên đời này làm cho ta cảm thấy đúng là nhân tài không được trọng dụng rồi, ta đây sẽ đưa ngươi đi gặp thần tiên!Lãnh Thu Minh ở bên kia quát to:



- Triệu Phàm, ngươi còn muốn mặt mũi sao? Sao có thể xuống tay đối với một tiểu hài tử người phàm? Còn muốn tìm loại lý do rắm chó như thế này!




Ngay lúc Sở Mặc không thể nhịn được nữa, trong nháy mắt chuẩn bị liều lĩnh xuất thủ.Ba người bên kia, cũng đã đến gần nơi này, hơn nữa trong mắt của mỗi người tựa hồ cũng nổi lên tia sát ý lạnh như băng.



Triệu Phàm cắn răng một cái, ngay lúc đó lấy một tờ phù triện từ trên người, nhanh chóng kích hoạt, sau đó cả người nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ.



Trong không khí còn lưu lại giọng y tức giận rít gào:



- Lãnh Thu Minh, Dư Tông Hậu, Đông Phương Bạch…. chính là ba người các ngươi!



- Thật không tệ! Triệu Phàm ta nhớ kỹ các ngươi!- Còn có tên tiểu súc sinh giảo hoạt âm hiểm kia, ngươi cũng nhớ kỹ cho ta… ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!



Tiếng nói của Triệu Phàm dần dần đi xa.



Lửa giận trong lòng Sở Mặc lại càng mãnh liệt hơn nữa, cười lạnh ở trong lòng: Sẽ không bỏ qua cho ta sao? Triệu Phàm, ngươi tốt nhất là cầu khẩn lão tổ tông của Trường Sinh Thiên đi, ngàn vạn lần cầu khẩn không nên gặp lại ta! Nếu không, ta nhất định sẽ chém ngươi một đao!



Mặc dù cảnh giới của đối phương so với hắn cao hơn một tầng, nhưng Sở Mặc tuyệt đối có tự tin rằng hắn có thể tiêu diệt được Triệu Phàm này.Lúc trước Sở Mặc cũng không biết được thực lực của những người khác là như thế nào, tuy rằng lớn lên ở trong quân, nhưng mà chiến tranh thật sự như thế nào, hắn cũng chưa từng trải qua.



Cho nên hắn cũng không biết được, khả năng chiến đấu của từng cấp độ là như thế nào.



Dọc theo con đường này, hắn tiêu diệt các loại nguyên thú cấp hai ba, giết một cách vô cùng vui vẻ…. Chẳng hạn như con rắn Xích Mục Hàn Băng, Sở Mặc cũng đi chém giết một lần, hơn nữa đến cuối cùng còn thành công mà giết được con rắn kia!Tuy rằng trong quá trình đó vô cùng nguy hiểm, nhưng kết quả lại vô cùng mãn nguyện.



Trong lòng Sở Mặc cho rằng nên làm như thế!



Chính là cảnh giới như hắn, nên mạnh mẽ như vậy mới đúng.



Cho đến khi hắn gặp được những người luyện võ khác. Những tên cường đạo đó nhìn thấy các loại tài liệu của nguyên thú trên người hắn thì ánh mắt ngay lập tức tham lam và khao khát.