Thí Thiên Đao

Chương 697 : Mạnh mẽ trấn áp

Ngày đăng: 04:31 19/04/20


Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Ngạo Băng nhìn Sở Mặc, không dám tin nói:



- Trong nhẫn trữ vật của ta có đồ các nàng từng dùng nhưng bị Lý Trúc lấy mất rồi.



Sở Mặc ngẫm nghĩ một chút, hơi khó xử nhìn Thẩm Ngạo Băng.



- Ngươi có việc cứ nói. Thẩm Ngạo Băng nói.



- Ngươi có thể cho ta một giọt máu không? Ngươi có quan hệ huyết thống với Tinh Tuyết, dùng huyết của ngươi có thể giúp ta phán đoán được tình trạng hiện tại của Tinh Tuyết và Ngạo Sương bá mẫu.



Thẩm Ngạo Băng nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không cự tuyệt, trực tiếp cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu cho Sở Mặc.



Sở Mặc hít sâu một hơi, tay hơi giơ lên, điều khiển giọt máu lơ lửng giữa không trung. Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Phong Thủy thần thông để tiến hành thôi diễn. Theo động tác kết ấn, không khí quanh giọt máu có sự biến đổi.



Thẩm Ngạo Băng nhìn mà chẳng hiểu mô tê gì. Nhưng thấy Sở Mặc nghiêm túc, cũng không dám quấy rầy.



Giọt máu trong không gian đột nhiên nổ tung, hiện lên một bức họa trước mặt của Sở Mặc.



Thẩm Ngạo Băng muốn hét lên nhưng nhanh chóng lấy tay bịt miệng, không dám tin nhìn Sở Mặc. Trong hình ảnh kia rõ ràng là thân ảnh của tỷ tỷ nàng, Thẩm Ngạo Sương ên cạnh Thẩm Ngạo Sương còn có vài người, hình ảnh khá mơ hồ, không nhận ra ai với ai.



Nhưng nhìn Thẩm Ngạo Sương khá thả lỏng, chứng tỏ hiện giờ nàng rất an toàn.



Tiếp theo đó, Sở Mặc thay đổi động tác, hình ảnh cũng biến đổi theo. Trong khung hiện lên thân ảnh của Thẩm Tinh Tuyết. Lúc này, tinh thần của Thẩm Tinh Tuyết cực không tốt, tóc tai tán loạn, cả người đẫm máu, nhìn qua như đang chiến đấu rất kịch liệt.



- Tinh Tuyết đang gặp nguy rồi! Thẩm Ngạo Băng hoảng sợ nói.



Sắc mặt Sở Mặc vẫn rất nghiêm túc, hai tay không ngừng kết ấn, cuối cùng hô lên một tiếng. Bức họa trước mặt nháy mắt điều chỉnh khung hình, mở rộng phạm vi ra mấy ngàn dặm.



- Ta biết chỗ đó là chỗ nào rồi.




Ngần đấy sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt, khiến người ta có thể ítnhiều cảm nhận được uy lực của đạo truyền thừa của Diệu Nhất Nương.



Chỉ tiếc mấy con rối người luyện võ này đều không phải là người, chúng không biết sợ hãi. Ngược lại, lại bị mùi máu của đồng bạn kích thích, điên cuồng tấn công hai nàng.



Bởi vì Lý Trúc đã ra lệnh, không thể bắt giữ thì giết chết nên đám con rối thỏa sức mà làm, không bị bó tay buộc chân tí nào.



- Uy lực của Thiên đao sát quả thật danh bất hư truyền.



Thẩm Tinh Tuyết nhìn Diệu Nhất Nương trong nháy mắt có thể giết chết một con rối Tiên Thiên, không kìm được cảm thán, nhưng sau đósắc mặt lại ảm đạm.



Đừng nói ở đây chỉ có hai người, cho dù bọn Hoa Tiểu Nha và Hoàng Họa cũng ở đây cũng chẳng làm được gì.



Một gã con rối quơ kiếm định đâm vào mi tâm của Thẩm Tinh Tuyết. Thẩm Tinh Tuyết lắc mình tránh được, con rối kia lại nhân cơ hội chém một nhát vào tay trái của nàng. Nếu không phải nhờ Diệu Nhất Nương kéo nàng thì chắc chắn cánh tay nàng đã bị chém đứt rồi.



Hai người đã chạy trốn suốt một chặng đường dài, đến giờ đã sức cùng lực kiệt, chiến lực thấp đi quá nhiều. Lúc nãy Diệu Nhất Nương miễn cưỡng thi triển Thiên đao sát khiến sức lực gần như bị tiêu hao toàn bộ.



Mắt thấy kẻ thù tiến đến ngày càng nhiều, Diệu Nhất Nương và Thẩm Tinh Tuyết nhìn nhau cười, gần như cùng lúc không chống cự nữa, ôm lấy nhau. Nếu phải chết, chi bằng chết cùng một chỗ.



Đám con rối vẫn còn thần trí. Trận chiến ác liệt, chúng cũng đã đuối sức đồng thời trong lòng lại vô cùng phẫn nộ.



Dù là dã thú vô tri, đuổi mãi không bắt được mồi cũng tức giận nữa là. Lúc này, thấy hai nàng cam chịu buông tha, đám con rối nhe răngcười độc ác.



- Tinh Tuyết!



Một thanh âm mang theo nồng đậm lo âu từ chân trời truyền đến.



Theo bản năng, Thẩm Tinh Tuyết và Diệu Nhất Nương cùng ngẩng đầu, nhìn về hướng phát ra âm thanh.