Thí Thiên Đao

Chương 729 : Nguyên tố Thánh quả

Ngày đăng: 04:31 19/04/20


- Người xấu xí!



Tiểu tử thối nói xong, dùng tay chỉ vào Sở Mặc bật cười ha hả.



Mặt Sở Mặc đen đi, cảm giác cả người cũng không tốt lắm, tên tiểu tử cao ba tấc này, lời nói tràn đầy ác ý cũng không biết là học ai nữa.



Tiểu tử thối nói xong, sau đó đảo mắt, nhìn Sở Mặc nói:



- Ngươi muốn mang con dân ta đi, cũng không phải là không thể được, tuy nhiên... Ngươi phải hứa với ta một chuyện?



- Chuyện gì?



Sở Mặc nhìn tiểu tinh linh này, không dám coi nó là tinh linh cấp thấp nữa. Có thể nói ra những lời đầy ác ý như vậy, sao có thể là chỉ số thông minh thấp được?



- Lấy một món bảo bối của ngươi ra trao đổi.



Tiểu tử thối tha nhìn chằm chằm Sở Mặc, trong ánh mắt một chút tham dục, cuối cùng vẫn không tránh được ánh mắt của Sở MặcTrong lòng Sở Mặc không khỏi hồi hộp, ở đây, tên tiểu tử thối chắc chắn là chúa tể hoàn toàn xứng đáng, là Vương chân chính, nó muốn lợi sức mạnh của thế giới này đối phó bản thân, rất đơn giản như thế. Cho nên, lập tức đồng ý trước rồi đợi nói sau đã.



- Ngươi nói xem.



Sở Mặc cẩn thận nói.



- Không cần cẩn thận như vậy, ta không ham mấy cái bảo vật mạnh trên người ngươi.



Tiểu tử thối như là xem thấu tâm tư của Sở Mặc, cười ha hả nói:



- Nhất là cây đao kia, bản tôn rất ghét!- Vậy ngươi muốn gì?



Nghe tên tiểu tử nói như vậy, Sở Mặc lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nếu hắn thật sự muốn Thương Khung Thần Giám hoặc là Hỗn Độn Hồng Lô, vậy cho dù chết ở chỗ này, nhất định cũng phải liều mạng cùng hắn.




Năm đó lúc ở thảo nguyên, hắn lấy được một gốc cây nhỏ màu xám, chuẩn xác mà nói, là Thương Khung Thần Giám chủ động lựa chọn gốc cây nhỏ màu xám đó. Mãi cho đến hôm nay, Sở Mặc cũng không biết kia gốc cây nhỏ màu xám rốt cuộc là cái gì, Sở Mặc qua không bao lâu đã không còn quan tâm chuyện này nữa.



Tiểu tử thối nếu không nói, Sở Mặc theo bản năng bỏ qua gốc cây trong Thương Khung Thần Giám, hiện tại nhớ tới, năm đó gốc cây đó còn tiêu hao không ít nguyên thạch của bản thân.- Ngươi khẳng định có, đúng hay không?



Trên mặt tiểu tử đó, cuối cùng hiện ra vẻ hung phấn, đôi mắt sung mãn chờ mong Sở Mặc.



- Đó là cái cây gì, quả gì?



Sở Mặc nhìn vào có vẻ rất không để ý hỏi:



- Nhìn không chút thu hút … chẳng lẽ rất ngon sao?



- Ngươi biết cái gì? Đó là nguyên tố Thánh quả…



Tiểu tử thối hai mắt trợn lên, cười lạnh nói, vừa nói ra bốn chữ nguyên tố Thánh quả, đã lập tức ngậm miệng lại, sau đó sắc mặt có chút khó coi nhìn Sở Mặc. Lạnh lùng nói:



- Ngươi dám dụ bản tôn?



Vẻ mặt Sở Mặc vẫn không thèm để ý thản nhiên nói:



- Dụ ngươi? Ý của ngươi là gì? Đối với ngươi hữu dụng, đối với ta chưa chắc có ích. Tựa như Thí Thiên của ta, đối với ngươi cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng với ta mà nói, nó là chí bảo!



Sở Mặc nói xong, cố ý giơ giơ Thí Thiên sát ý dày đặc trong tay lên.



Tiểu tử thối có chút sợ hãi nhìn thoáng qua Thí Thiên, ánh mắt lộ ra vài phần vẻ sợ hãi, theo bản năng, lui lại mấy bước. Sau đó nói:



- Đúng vậy, nguyên tố Thánh quả kia, đối với ngươi mà nói, mộtchút hữu ích cũng không có, nhưng bản tôn lại rất thích. Ngươi chỉ cần cho ta một hai ba... Ừ, sáu quả, sáu quả là được! Bản tôn không truy cứu hành vi phạm tội ngươi mang con cháu của bản tôn đi nữa!