Thí Thiên Đao

Chương 796 : Chết cũng không biết xấu hổ

Ngày đăng: 04:32 19/04/20


Phương Lan: “...”



Phương Lộ: “...”



Vương Văn: “...”



Kim Minh: “...”



Tất cả mọi người há hốc miệng nhìn Vương Võ, nhìn hắn quỳ trên mặt đất bò tới chỗ Phương Lan.



- Lan nhi. Nàng thích ta đúng không? Chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ, nàng đã nói về sau sẽ làm lão bà của ta, sẽ làm hiền thê lương mẫu, hiếu thuận với cha mẹ ta... Có phải không? Nàng đã nói đấy, hãy nhớ lại đi.



Vương Võ vừa khóc vừa nói:



- Ta sai rồi, thật sự biết sai rồi, nàng cho ta một cơ hội được không? Nếu có lần sau...



- Không có lần sau.



Phương Lan nước mắt đã khô, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Võ:



- Vĩnh viễn không có lần sau!



- Ta sai rồi, cho ta một cơ hội! Cho ta một cơ hội đi!



Vương Võ tiếp tục bò tới chỗ Phương Lan.



- Kim Minh.



Phương Lan đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kim Minh, đây là lần đầu tiên nàng gọi tên của Kim Minh.



- Đây, ta đây.



Kim Minh cố gắng bình tĩnh lại, không định lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà thừa dịp nhảy vào.



- Có thể cầu ngươi một việc không?



Phương Lan nhìn Kim Minh, nhẹ giọng nói.



- Đừng nói một chuyện, cho dù là trăm chuyện ngàn chuyện... Cũng không có vấn đề gì!



Kim Minh rất sung sướng đáp.



- Nếu ta cầu ngươi chuyện này rồi mà vẫn không muốn liên quan gì tới ngươi, ngươi cũng đáp ứng sao?



Phương Lan nhìn vào mắt Kim Minh.




- Ngươi không cần nói xin lỗi, chuyện này không liên quan gì tới ngươi.



- Lan tỷ...Vương Văn giơ tay gạt nước mắt, sau đó nói:



- Ta phải về nhà rồi, đi giải thích với Đại Phi ca, ta đã không còn ca ca ruột, không thể lại mất đi một huynh đệ!



- Ca ca ngươi, hắn...



Thần sắc Phương Lan trở nên ảm đạm.



- Với ta hắn đã chết.



Vương Văn bỗng nhiên cười cười:



- Không sao, cửa ải khó khăn sẽ có ngày vượt qua. Lan tỷ, Kim thiếu là người tốt, tỷ đừng bỏ lỡ.



Phương Lan kinh ngạc nhìn Vương Văn, không thể tưởng được hắn lại nói ra lời này.



- Ta rất nghiêm túc!



Vương Văn thở dài:



- Ta thấy Kim thiếu thật tâm thích tỷ, cho hắn một cơ hội đi. Vốn ta định về nhà sẽ nói cho tỷ biết chuyện này. Giờ tỷ cũng biết rồi, chúng ta lớn lên từ nhỏ, ta hy vọng Lan tỷ có thể hạnh phúc, mà Kim thiếu... Hắn có thể cho tỷ hạnh phúc đó.



Kim Minh cũng có phần ngoài ý muốn, đại khái không nghĩ tới đệ đệ của tình địch lại đứng về phe mình.



Hắn chợt nhớ tới những lời phụ thân đã nói, trong lòng không khỏi cảm thán: Gừng càng già càng cay, phụ thân như cáo già... Phì phì, phụ thân có kinh nghiệm và lịch duyệt thật sự phong phú hơn mình nhiều lắm.



Phương Lan hơi đỏ mặt, cũng không nhìn Kim Minh mà nói với Vương Văn:



- Đây là chuyện của ta, ngươi cũng đừng quản nhiều như vậy.



- Ừ, Lan tỷ ở lại nơi này nhớ tự bảo trọng!



Vương Văn nói.



- Cái gì mà ta ở đây, chúng ta cùng về nhà!



Phương Lan khẽ cười nói.



- Hả? Tỷ không ở lại đây sao?



Vương Văn sửng sốt. Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tin