Thí Thiên Đao

Chương 800 : Không đi

Ngày đăng: 04:32 19/04/20


- Không đi. Đừng nói ta đã hẹn trước với Kim gia, kể cả không có hẹn ta cũng không muốn gặp cái loại người như thế đâu.



- Chỉ là một con gà mái nhỏ mà cũng muốn gáy.



Đại Công Kê trong phòng cười lạnh.



- Ừ.



Đêm đó, xe ngựa của Kim gia đúng giờ có mặt tại cửa lớn của nhà trọ Tường Phúc. Sở Mặc không chút do dự lên xe, đến yến tiệc của kim gia.



Lúc này, tại Lục gia ở thành nam.



Nghe tin Sở Mặc chưa tới, cả người Lục Thiên Kỳ toát ra một luồng sát khí lạnh băng.



- Giỏi cho một tên tiểu tử không biết tốt xấu, dám không đếm xỉađến lời của ta.



Lục Thiên Kỳ nặn ra từng chữ, thanh âm lạnh lẽo, tràn ngập sát khí.



- Công tử, gia chủ cho gọi ngài ạ.



Một gã hạ nhân đứng ở cửa cẩn thận nói.



- Biết rồi.



Đuôi lông mày của Lục Thiên Kỳ nhíu nhíu, nàng đứng dậy, tới phòng của gia chủ.



Sau một lát, nàng tới gian phòng của Lục Chính, cũng chẳng chào hỏi gì mà thở phì phì ngồi xuống ghế.Lục Chính ngồi sau bàn đang cầm một tách trà, ngẩng đầu, thản nhiên nói:



- Sao lại không mời được người thế?



Nhìn qua, Lục Chính khoảng năm mươi tuổi, mặc một bộ áo xanh, người hơi gầy, tướng mạo nho nhã, ngồi đó khiến người khác có cảm giác lão là một người ôn hòa.



- Tên đó không phân biệt tốt xấu. Mai ta sẽ trói hắn đến đây.



Lục Thiên Kỳ còn chưa hết giận, lạnh lùng nói.
Lục Chính không nhịn được vỗ tay, vui mừng cười nói:



- Lục gia quả thực may mắn khi có Kỳ nhi!



- Tất cả nhờ phụ thân biết cách dạy bảo ạ.



Lục Thiên Kỳ cười tủm tỉm.



- Vậy tối nay ngươi…Lục Chính nhìn nữ nhi.



- Kẻ lừa đảo không biết trời cao đất rộng nên bị giáo huấn một chút. Phế một bàn tay của hắn là được rồi. Đây cũng là nể mặt Kim gia thôi. Ta tin tưởng Kim Đông Nam sẽ biết thủ hạ của ta đã hạ thủ lưu tình.



Lục Thiên Kỳ thản nhiên nói.



- Ừm, ngươi nhắc người kia chú ý đúng mực, chỉ phế chứ không được giết.



Lục chính gật gật đầu.Trong mắt hai cha con họ Lục, Sở Mặc chỉ như một con sâu nhỏ phải cam chịu số phận, chỉ có con đường chết hoặc giữ được cái mạng, tùy bọn họ quyết định.



Cùng lúc đó tại Kim gia ở thành tây, gia chủ Kim Đông Nam ngồi ở chủ vị, Sở Mặc ngồi bên trái, Bát công tử Kim gia Kim Minh ngồi ở bên phải.



Bàn tiệc lớn cũng chỉ có ba người, nhưng thức ăn vô cùng phong phú. Trong phòng cũng rất yên tĩnh.



- Sở công tử, ngươi nói trưa nay có một người tự xưng là LụcThiên Kỳ tới tìm ngươi, mời ngươi buổi tối đến Lục gia dự tiệc sao?



Kim Minh giật mình nhìn Sở Mặc hỏi.



Con ngươi Kim Đông Nam loe lóe, không biết đang nghĩ gì.



- Đúng thế, một cô gái cải trang nam tử…chắc là nữ nhi của Lục gia, một trong ba đại gia tộc đứng đầu Cẩm Tú thành nhỉ?



Ánh mắt Sở Mặc lướt qua Kim Đông Nam, hắn lại thản nhiên cười:



- Một tên giả trai không biết lễ phép!