Thí Thiên Đao

Chương 804 : Khóc hu hu

Ngày đăng: 04:32 19/04/20


Hắn muốn tung hỏa mù, dọa sợ quái vật Lục gia, khiến bọn họ không biết rõ lai lịch của hắn.



Tu sĩ Lục gia đến tìm hắn cũng chỉ vì buổi trưa hắn tỏ thải độ với cái tên nữ cải nam trang Lục Thiên Kỳ kia nên bị Lục Thiên Kỳ nhìn thấu lai lịch. Nếu không, cho bọn chúng mười lá gan cũng không dám phái người đến tập kích mình.



Con ngươi Sở Mặc lóe lên, cả người bộc phát sát khí.Hiện tại hắn hoàn toàn không giống một người luyện võ Tiên Thiên. Đừng nói là Trúc Cơ, dù là tu sĩ Kim Đan cũng không có nhiều sát khí như vậy đâu.



Đừng quên lúc trước Sở Mặc đã đi ra từ trong núi đao biển máu.



Vèo một cái.



Một thân hình từ trong bóng đêm phi đến đánh Sở Mặc, kèm theo đó là tiếng quát:



- Dám nhục nhã người của Lục gia, ngươi muốn chết!



- Kỳ nhi dừng tay!



Một tiếng hét khác cùng phương hướng truyền đến nhưng đã muộn rồi. Lục Thiên Kỳ tức giận đã xông thẳng đến trước mặt Sở Mặc. Thanh trường kiếm trong tay nàng tỏa sáng rực rỡ trong bóng đêm.



Thanh kiếm đó là một linh khí hẳn hoi.



Sở Mặc cười lạnh, tay cầm cánh tay của Lục Nhất Phong, đỡ kiếm của Lục Thiên Kỳ.



- Ngươi là đồ đê tiện!



Lục Thiên Kỳ tức giận kêu to, nhưng không thể không thu lại kiếm.Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, Thí Thiên trong tay Sở Mặc đã đặt lên đầu vai của Lục Thiên Kỳ từ lúc nào. Sát khí lạnh lẽo của nó khiến Lục Thiên Kỳ thấy nổi da gà.
- Ta nói gì tự ngươi hiểu. Nếu muốn sống, tốt nhất nên nghĩ thật kỹ xem mình phải làm gì.



Sở Mặc nói xong, sắc mặt tốt hơn một chút, nhìn Kim Đông Nam đứng bên cạnh Lục Chính, khẽ gật đầu nói:



- Kim gia chủ, ngài nói đây là hiểu lầm sao?



- Đúng vậy, nhất định là hiểu lầm. Sở công tử, mọi người đều quen biết. Thiên Kỳ trẻ tuổi không hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhặt với nàng. Với lại, nàng còn gọi ta một tiếng thúc thúc đó.



Kim Đông Nam nói rất thành khẩn.



- Cho nên, Sở công tử đừng xúc động quá.



- Ồ, là hiểu lầm sao?



Sở Mặc lạnh lùng cười, nhìn Lục Thiên Kỳ hỏi.



Lục Thiên Kỳ thấy mọi người đến, cảm thấy rất mất mặt nhưng cũngcó vài phần lo lắng. Tuy nhiên, thanh đao lạnh lẽo vẫn đang đặt trên cổ của nàng nên nàng không dám xù lông với Sở Mặc nữa. Nghe Sở Mặc hỏi, Lục Thiên Kỳ ấp úng, không biết nói thế nào.



- Không nói được phải không? Vậy ta nói hộ ngươi.



- Sở mỗ đi ra ngoài rèn luyện, du lịch đến đây, có hân hạnh được quen biết với vài người bạn. Lúc trước dù có xung đột với con cháu của Hồng gia, nhưng Hồng gia rất biết đại nghĩa, chúng ta đã giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng. Nhưng Lục Thiên Kỳ, một cô gái giả trai, tự dưng chạy đến chỗ Sở mỗ, trưng ra bản mặt cứng nhắc, kêu Sở mỗ đêm nay phải đến Lục gia dự tiệc, sau đó xoay người bỏ đi. Đây là phương thức Lục gia mời người sao? Sở mỗ đã hẹn trước với Kim gia chủ, nênhôm nay đến Kim gia dự tiệc, không đến Lục gia. Nhưng Lục gia lại phái người tới, muốn chặt một tay của Sở mỗ… Hô, đúng là thanh thế lớn gớm. Ngươi dựa vào cái gì mà ngông cuồng như vậy? Còn nữa, một cô gái lại không giống một cô gái, cố tình ra vẻ mặc đồ con trai, luôn mồm nói người khác phải gọi mình là Lục công tử. Ngươi quay đầu lại soi gương xem ngươi có giống một công tử không? Gà mái đeo mào giả gà trống lại còn đắc chí, đúng là không biết tự trọng.



Nghe Sở Mặc nói, người bốn phương tám hướng đều thấy tê da đầu.