Thí Thiên Đao

Chương 806 : Đụng vào họng súng

Ngày đăng: 04:32 19/04/20


Lục Chính nhìn Sở Mặc, lại ôm quyền nói:



- Sở công tử, lần này là lỗi của tiểu nữ. Sở công tử không cần so đo với nàng. Ngày mai Lục mỗ sẽ mở tiệc mời Sở công tử cùng ĐôngNam huynh đến dự. Đến lúc đó, Lục mỗ lại rót rượu xin lỗi ngài.



- Lục huynh quá lời rồi. Ngày mai Kim mỗ sẽ đến dự tiệc đúng giờ.



Kim Đông Nam nói xong, trực tiếp truyền âm cho Sở Mặc: Sở công tử, ngài đáp ứng lão đi, như vậy mới có lợi.



Kim Đông Nam sợ Sở Mặc tuổi trẻ khí thịnh. Một số việc có thể làm nhưng không thể quá mức, nếu không sẽ phản tác dụng. Cũng may biểu hiện của Sở Mặc khá thành thục, không để Kim Đông Nam thất vọng. Sở Mặc hiểu rõ lúc nào nên thu, lúc nào nên thả, để người khác không bắt được nhược điểm.Sở Mặc gật gật đầu nói:



- Nếu Lục gia chủ đã nói vậy, thì có chuyện gì, mai chúng ta sẽ lại nói.



Nói xong Sở Mặc ôm quyền hướng Lục Chính. Trong tay hắn còn cầm một cánh tay, nhìn rất quái dị. Sở Mặc đột nhiên nhớ ra, hơi lúng túng nói:



- Thiếu chút nữa quên mất, các ngươi cầm cái này đi.



Sắc mặc của Lục Chính dịu đi vài phần, sai người thu hồi cánh tay bị chặt của Lục Nhất Phong, cũng không muốn ở chỗ này thêm một giây nào nữa. Lão gật đầu với gia chủ Hồng gia Hồng Cường, không buồn liếc nhìn người khác, trực tiếp dẫn người rời đi.Tại Cẩm Tú thành, Lục Chính có khả năng không cần quan tâm đến mấy đám kia.



Đúng lúc này, đột nhiên có dị biến. Trong nhà trọ Tường Phúc chợt vang lên tiếng gầm giận dữ:



- Đồ khốn kiếp, dám đến đánh lén Kê gia, ngươi chán sống rồi phải không?



Sau đó, trong đêm tối vang lên một tiếng nổ lớn. Một thân ảnh từ trong bay ra ngoài, rơi xuống đất phịch một cái. Thân thể không ngừng co quắp, miệng kêu thảm thiết.Lục Chính đang chuẩn bị rời đi liền dừng bước, cau mày. Vừa nhìn thoáng qua người nằm trên đất, sắc mặt lập tức tức giận, quát:



- Ai phái ngươi động vào con gà kia?



Vì Lục Chính thấy người kia mặc đồ đúng là phong cách của Lục gia.



Mặc dù giờ là ban đêm, ánh sáng mù mờ không rõ. Nhưng lấy tu vi của Lục Chính, việc nhìn rõ chẳng khó gì.



Chuyện bên này vừa mới bình ổn, bên kia lại có chuyện mới. Cơn tức trong lòng Sở Mặc lại bộc phát.Mặt hắn trầm xuống. Trong lòng cười lạnh: xem ra tối nay lập uy còn chưa đủ nha…
Sở Mặc và Đại Công Kê quay lại phòng trong khách sạn.



- Ngươi cố ý ném người kia ra đó đúng không?



Sau khi trở lại phòng, Sở Mặc hỏi Đại Công Kê.



- Ừ, tên khốn kia muốn dùng mê dược làm choáng Kê gia. Kê gia tương kế tựu kế, tập kích đánh lén gã…



Đại Công Kê thao thao bất tuyệt, nào là Kê gia anh minh thần võ, bọn đạo tắc phải đền tội.



Sở Mặc hơi chau mày, sau đó nói:



- Xem ra Cẩm Tú thành không yên tĩnh như bề ngoài.



- Đúng vậy. Tiểu tử, Kê gia cảm thấy hiện tại ngươi nên khẩntrương lên Trúc Cơ. Nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào.



Đại Công Kê nhìn Sở Mặc nói.



- Ngày kia là đêm trăng tròn, ngày mai còn đi Lục gia dự tiệc. Không kịp làm đâu. Chờ xong việc chỗ di tích, ta lập tức tìm địa phương lên Trúc Cơ.



Sáng hôm sau, Sở Mặc ngủ dậy, cảm giác bên ngoài có chút khác thường.



Giờ này ngày trước, các tiểu thương ở Cẩm Tú thành đã mở cửa buôn bán. Âm thanh ồn ào náo nhiệt không dứt. Tuy hôm nay cũng cóthanh âm buôn bán, nhưng lại nhỏ hơn xưa rất nhiều.



Sở Mặc mở màn cửa sổ, nhìn ra ngoài, lông mày không khỏi nhướng lên. Chỉ thấy trên đường nhiều người tụm năm tụm ba yên lặng nói cái gì đó, có người vẻ mặt còn chưa hoàn hồn, khá kinh hãi.



Sở Mặc vận công một chút, nghe mấy người đó đối thoại.



- Quá dọa người luôn nhé. Trong một đêm, hơn trăm người của Hùng gia ở thành nam đã bị giết chết. Gần như tất cả thanh niên trai tráng đều bị giết, chỉ còn lại một đám phụ nữ, người già và trẻ em. Đúng là quá thảm.