Thí Thiên Đao

Chương 814 : Cửa hiện đêm trăng tròn

Ngày đăng: 04:32 19/04/20


Bản thân thì ra lại có chút xem thường họ. Sở Mặc nhủ thầm trong lòng, nhớ tới quẻ bói tối qua. Sở Mặc vẫn cảm thấy khúc mắc khó hiểu.



Theo lực lượng mà ba gia tộc thể hiện lúc này cho thấy họ khá là dũng mãnh. cho dù là môn phái hùng mạnh nếu phải đối mặt với cả ba gia tộc chỉ sợ cũng không dám khinh thường.Vậy biển máu trong quẻ kia… lại nói đến chuyện gì?



- Được rồi, hiện giờ mọi người đều đã đông đủ, tại hạ Lục Chính có vài câu muốn nói!



Lục Chính đột nhiên lên tiếng, mọi người đều đổ dồn sự chú ý về phía hắn.



Lục Chính nói với vẻ mặt nghiêm túc:



- Hôm nay là ngày ba đại gia tộc chúng ta cùng nhau thăm dò di tích, tại đây ta có mấy lời không hay cần nói trước. Sở dĩ chúng ta tập trung lại, là vì muốn không để cho người ngoài thành bất cứ cơ hội nào! Di tích này là thuộc về Cẩm Tú thành chúng ta! Nên chúng ta không thểđể phát sinh nội chiến. Nếu bị ba vị gia chủ của chúng ta phát hiện, bất cứ ai trong chúng ta vì một nguyên nhân nào mà tấn công đồng bạn, như vậy… dù y có là ai cũng sẽ đều bị trừng trị nghiêm khắc! Tóm lại một câu là, tìm bảo vật phải xem cơ duyên, còn chúng ta thì cần phải đoàn kết!



- Cho nên, dù là trong đám các ngươi trước đây ai từng có ân oán với ai, tối nay cũng phải bỏ qua hết cho ta! Nhòm ngó đến di tích này không phải chỉ có mỗi mình ba nhà chúng ta! Còn có các gia tộc khác trong Cẩm Tú thành, và các thế lực ngầm bên ngoài mà chúng ta chưa biết tới!



Lục Chính nói xong với vẻ mặt nghiêm túc, liền đưa mắt về phía Hồng Cường và Kim Đông Nam.



Hồng Cường lớn tiếng nói:



- Lời mà Lục gia chủ nói, cũng chính là ý của Hồng gia chúng ta!



- Lời của Lục gia chủ cũng là ý của Kim gia!



Kim Đông Nam cũng bày tỏ thái độ của mình.



- Được rồi, xuất phát!



Lục Chính nói xong vung tay lên, dẫn đầu nhanh chóng phi về hướng đông thành.
- Mỗi ngày ăn sáng xong dùng một viên, một tháng sau mọi vấn đề sẽ đều được giải quyết.



- Hả... Ngươi, ngươi thật sự luyện xong rồi?



Lúc đầu Lục Thiên Duyệt chưa nói chuyện với Sở Mặc là vì sợ Sở Mặc cảm thấy mất mặt. Nàng vốn không tin chỉ qua một buổi trưa thôi mà Sở Mặc đã luyện dược xong.



Không ngờ Sở Mặc thật sự lấy ra rồi!



- Sao? Không tin?



Sở Mặc liếc mắt nhìn Lục Thiên Duyệt một cái nói.



- Không phải... chỉ là...



Lục Thiên Duyệt đang nói dở chừng, chợt cảm thấy những ánh mắt khác thường từ bốn phía bắn tới, lập tức liền đỏ mặt, nhận bình đan dược kia:



- Cảm ơn Sở công tử, ta sẽ dùng đúng như chỉ dẫn.



Nói xong liền vội vàng trở lại đoàn của nhà họ Lục.



Tuy nhiên trên mặt không ít người vẫn mang vẻ không dám tin, thậmchí vài ánh mắt lia về phía Sở Mặc còn mang theo sự hâm mộ và ghen tị mãnh liệt.



Nếu như nói kẻ giả nam tự gọi mình là công tử như Lục Thiên Kỳ là một kẻ kỳ quặc, vậy thì... vị Lục Thiên Duyệt này chính là một kỳ tài!



Trong khắp Cẩm Tú thành những kẻ tơ tưởng tới đóa hoa này nhiều không đếm xuể. Nhưng trong lòng những người đó cũng hiểu được khoảng cách giữa bản thân và Lục Thiên Duyệt chênh lệch rất xa.