Thí Thiên Đao

Chương 84 : Trời sinh có sức mạnh hơn người

Ngày đăng: 04:22 19/04/20


Chỗ xích sắt trên người gã ít nhất phải nặng hơn năm trăm cân!



Hơn nữa xích còn xuyên qua xương bả vai, như vậy phải đau đến mức nào!



Mà hình như cái người khổng lồ này cũng không thèm để ý tới xích sắt ở trên người, gã đi chậm là vì bị vướng số xích ở chân. Dường như trọng lượng đó với gã mà nói là không có chút ảnh hưởng nào.Bên kia Hạo Nguyệt trưởng lão cao giọng nói:



- Đây là dũng sĩ của bộ tộc Hạo Nguyệt chúng ta, là thị vệ của Hạo Nguyệt Cách Thủy, y bẩm sinh đã có sức mạnh hơn người, hơn nữa tính khí nóng nảy tàn bạo, thích nhất là trò chơi xé xác người sống!



- Grrào!



Người khổng lồ không khác nào tòa tháp bằng sắt đen này làm như hưởng ứng lời nói của Hạo Nguyệt trưởng lão… rống lên một tiếng.



Âm thanh như tiếng dã thú tru lên.- Cho nên… vị tiểu anh hùng này, ngươi nên cẩn thận một chút, nếu cảm thấy mình đánh không lại, bây giờ có thể xin thua luôn.



- Nếu không lát nữa, kể cả ta cũng không thể khống chế y được.



Hạo Nguyệt trưởng lão nhìn Sở Mặc, thản nhiên nói, trong con người còn lóe lên tia sáng lạnh như băng.



Trong lòng Sở Mặc khẽ chuyển:



- Ngọc, cho ta xem cảnh giới của người này!



Một loạt tin tức nhanh chóng truyền đến trong đầu Sở Mặc.- Không có cảnh giới, tố chất thân thể cấp chín, trúng độc, thành phần độc tính là…



- Thuốc cần dùng để giải độc là…



- Phương pháp chế thuốc là: Sau khi tìm đủ hết, đưa vào trong không gian, đặt lên phiến đá xanh.



- Năng lượng cần thiết, cực ít.



Sở Mặc thấy được tin tức về anh thanh niên trai tráng như tòa sắt đen này xong, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc.- Không có cảnh giới!




Rất nhiều kỵ binh của Vương Đình và chiến sĩ của bộ tộc Hạo Nguyệt, tất cả không nhịn nổi đều lùi về phía sau.



Dòng sát khí này, thật đáng sợ!



Thân hình Sở Mặc hơi hơi né sang một bên, tránh được một đòn của gã khổng lồ.Uỳnh uỳnh!



Sợi xích sắt nện một cú nặng nề lên nền đất cạnh đống lửa.



Toàn bộ mặt đất rung lên bần bật.



Chỗ đất bị xích sắt nện xuống… bị lõm thành một rãnh lớn sâu tới hơn một trượng!



Bốn phía bụi bay mù mịt, cú đòn này giáng xuống khiến lửa than văng tung tóe khắp nơi.Rất nhiều người đều hô lên một cách hoảng hốt, lùi về phía sau.



Na Y ngồi tại ghế trên, khuôn mặt cắt không còn một giọt máu, đứng bật dậy theo bản năng:



- Đừng đánh nữa… Đừng đánh nữa…



Hạo Nguyệt trưởng lão ở bên cạnh nhìn thoáng qua Na Y một cách lạnh lùng, nói một câu hai nghĩa:



- Hiện giờ, không ai có thể ngăn cản nữa rồi!



Công chúa Bảo Liên nhẹ giọng an ủi Na Y:



- Đừng lo lắng, rồi sẽ ổn thôi!- Ha ha.



Hạo Nguyệt trưởng lão cất lên một tiếngcười lạnh lẽo.



Trong lòng công chúa Bảo Liên hơi run lên, liền không thèm nhìn Hạo Nguyệt trưởng lão nữa, trong lòng cầu nguyện không ngừng: Lâm công tử, tất cả đều trông cậy vào ngươi… Nhất định ngươi phải trụ được, sau đó tìm cơ hội giết lão già này! Nếu không tất cả chúng ta hôm nay đều chạy trời không khỏi nắng!