Thí Thiên Đao

Chương 886 : Bóp nát Nguyên Anh

Ngày đăng: 04:33 19/04/20


Thật giống như Lục Thiên Minh đã đắc tội tổ tông tám đời của Linh Vận Môn rồi.



- Mẹ nhà ngươi.



Kim Minh giận điên lên, nhìn tu sĩ Nguyên Anh kia gào thét.



Sở Mặc không mắng chửi, hắn chọn giết người. Có thể giết liền giết,tranh cãi ầm ĩ làm gì.



Sở Mặc hoàn toàn tức giận. Mặc dù hắn cũng hoài nghi vì sao Linh Vận Môn muốn đối phó mình nhưng rõ ràng, chuyện hôm nay tuyệt đối không có khả năng bỏ qua.



Không phải chỉ đối phương mà chính hắn cũng không có khả năng buông tha. Sở Mặc phẫn nộ, cũng cảm thấy may mắn vì dự tính lúc trước. Không để đám Diệu Nhất Nương đi cùng với mình. Đến Linh giới dùng phù triện chặt đứt nhân quả đúng là hành động sáng suốt.



Hôm nay, hắn kiên quyết không để Phương Lan gặp chuyện. Hắn làsư phụ, đến đồ đệ của mình còn không bảo vệ được thì nói làm gì. Chi bằng chết đi còn hơn.



Sở Mặc cách Lãnh Băng rất gần. Với cảnh giới hiện tại, khi Sở Mặc bùng nổ thì tốc độ cực nhanh.



Khi phòng thủ thì vững vàng như núi. Khi tấn công thì nhanh như chớp.



Rầm một cái



Sở Mặc đánh một quyền thật mạnh vào trái tim của Lãnh Băng. Lực lượng của Kim Đan khiến trái tim bị dập nát.Mấy thanh âm hừ hừ không rõ của Lãnh Băng im hẳn, trong mắt gã chỉ còn không cam lòng và sự sợ hãi. Nguyên Anh ngưng tụ trong đan điền định bỏ trốn.



Tên này điên thật rồi. Dám giết người ngay trước mặt chưởng môn khủng bố của Linh Vận Môn, còn chuyện gì mà hắn không dám làm chứ. Chậm tí nữa, đến Nguyên Anh của mình hắn cũng dám trảm ý chứ.



Lãnh Băng đoán không sai. Sau một quyền kia, Sở Mặc lại vung đao đâm vào đan điền, cứng rắn lấy Nguyên Anh của Lãnh Băng ra.



- Ngươi dám!Đột nhiên có tiếng quát từ hư không truyền đến.



Bầu trời chợt sấm chớp đì đùng, đinh tai nhức óc.



Sở Mặc ngửa mặt lên trời cười to:



- Sao ta không dám? Ta không trêu chọc gì các ngươi, các ngươi lại dốc toàn bộ lực lượng nhằm vào ta. Ngươi là Phong Giang Hải, chưởng môn của Linh Vận Môn phải không? Ngươi nhớ kỹ cho gia, nếu hôm nay gia không chết, ngày gia quay về sẽ là ngày tận số của Linh Vận Môn.



Sở Mặc nói xong, tay nắm Nguyên Anh của Lãnh Băng, bóp mạnhmột cái.
Hai gã Kim Đan tu sĩ lúc trước may mắn còn sống, trực tiếp đến báo cáo với Phong Hoa những chuyện vừa phát sinh. Lúc nói đến Phương Lan, sắc mặt vô cùng âm u lạnh lẽo.



- Giết đi!



Phong Hoa lạnh lùng nói.



- Tên kia không sống được đâu, giết hết những kẻ liên quan đến hắn đi.



Ngô Huy đứng ra, lạnh lùng nhìn Phong Hoa nói:



- Linh Vận Môn từ trên xuống dưới đều điên rồi sao?



Phong Hoa thấy Ngô Huy, vẻ mặt khinh thường, cười nhạt:



- Ngô Huy à, nơi này không có chuyện của ngươi. Nếu thức thời, mau biến khỏi đây đi.



- Ngươi… Phong Hoa, ngươi nói chuyện với bề trên thế à.



Ngô Huy bình thường không phải người sĩ diện. Ông đều khiêm tốn. Mặc dù Linh Thủy Điện không hùng mạnh như Linh Vận Môn, nhưng thân phận của Phó điện chủ cũng có địa vị cực cao.



Thế mà Linh Vận Môn ba lần bốn lượt coi thường, dù là tượng đất cũng không nhịn được cơn tức này.



- Ngươi mà là bề trên gì. Chẳng qua chỉ là một Phó điện chủ mà thôi. Muốn sống lâu thì biết điều một chút, bớt lo chuyện bao đồng đi.



Phong Hoa lạnh lùng nói với Ngô Huy.



- Nhóc à, ta xem ngươi thiếu được dạy bảo rồi.



Ngô Huy giận dữ, chuẩn bị ra tay.



Một lão già mắt lạnh đứng bên Phong Hoa bước ra nói:



- Ngô Huy, ngươi chỉ là một tên bại tướng, đứng ra kêu gào cái gì. Mau cút đi!f