Thí Thiên Đao
Chương 893 : Bức bách
Ngày đăng: 04:33 19/04/20
- Hừ, lời này của ngươi nghe cũng thật là lạ, cứ như thể ta đang gây khó dễ cho các ngươi vậy?
Trần Cửu hừ một tiếng, cười lạnh nhìn Liễu Hải.
- Không, không phải ngài đang làm khó chúng ta, mà là do chúng ta không đúng.
Liễu Hải hít sâu một hơi, sau đó đưa ra quyết định, y nhìn Trần Cửu nói:
- Trần gia, nếu ngài thật sự muốn lấy ba phần hàng hóa của chúng ta, vậy thì ngài cứ lấy đi!
- Không được, đoàn trưởng! Những hàng hóa này của chúng ta cũng đều phải bỏ tiền mua lại, không phải hoàn toàn do chính chúng ta hái được mà!
Một tu sĩ Trúc Cơ trong đoàn mạo hiểm nói với vẻ mặt chua xót.
- Đúng vậy, trong quá trình tìm kiếm dược liệu chúng ta còn mất đi huynh đệ rồi!
Một tu sĩ Trúc Cơ chừng hơn bốn mươi tuổi khác nhìn Liễu Hải, mắt đỏ hoe:
- Nếu bỏ ba phần hàng hóa ra, chẳng những chúng ta sẽ lỗ sạch sành sanh, mà đến tiền an ủi huynh đệ đã mất cũng không có…
Phượng Ny đứng ở đó, mím chặt môi, sau đó lạnh lùng nhìn Trần Cửu nói:
- Trần Cửu, người cũng đừng thừa lời…
- Trưởng đoàn… Ngài đừng nói nữa, ta hiểu cả mà, các ngươi luôn đối xử với ta rất tốt, lúc nào cũng che chở cho ta, trong lòng Phượng Ny ta đều biết rõ.
Đôi mắt to của Phượng Ny tuôn trào nước mắt:
- Nhưng y vốn dĩ là nhằm vào ta mà tới, không phải các ngươi cũng đều rành mạch mục đích của y rồi hay sao?
Liễu Hải thở dài thườn thượt, sau đó nói:
- Nhưng như vậy là không được!
Vì sao không được? Bởi vì Phượng Ny và một tên tiểu tử trong đoànđang lén hẹn hò yêu đương. Mặc dù không công khai, nhưng trong đoàn mạo hiểm nào có ai không biết tình cảm giữa bọn họ?
Bây giờ mặc dù tên tiểu tử kia không ở đây, nhưng nếu y biết Phượng Ny hy sinh bản thân vì đoàn mạo hiểm thì nhất định sẽ nổi điên!
Trần Cứu cáu kỉnh gắt ầm lên.
- Đúng, đúng, Trần gia ngài dạy phải lắm.
Ông già gật đầu liên tục, sau đó nói:
- Hiện giờ ngài đã hết giận chưa?
- Chưa!
Trần Cửu hầm hừ gằn giọng nói:
- Muốn ta nguôi giận chỉ có một cách...Bên này y còn chưa dứt lời, bên kia Liễu Hải đã trầm giọng nói:
- Trần gia, ngài lấy ba phần hàng hóa đi!
Lúc này, cả đoàn mạo hiểm không ai đứng ra ngăn cản nữa!
Lửa giận và sự khuất nhục trong lòng đã tăng lên đến tới hạn rồi, nếu nơi này không gần Linh Vận Môn như vậy thì bọn họ... đã không nhịn nổi mà ra tay cũng chưa biết chừng!
Cùng lắm thì từ nay về sau cao bay xa chạy!
Dù sao những người trong đoàn mạo hiểm này cũng không vợ congì, nơi này không là nhà, tất có nơi khác là nhà. Đi là được!
Nhưng ở đây, bọn họ thực sự không dám!
Một khi làm những nhân vật lớn trong Linh Vận Môn bị kinh động, mấy người bọn họ còn chưa đủ cho người ta búng tay một cái.
Trần Cửu ngẩng đầu, khục khặc cười, nhưng trên mặt lại chẳng có lấy một chút nào vẻ muốn cười, y nhìn chằm chằm Liễu Hải, cười lạnh nói:
- Ngươi cho ta là con khỉ diễn xiếc đấy hả?
- Trần gia ngài nói gì vậy? Không phải lúc trước ngài nói muốn ba phần hàng hóa…
Liễu Hải nói.