Thí Thiên Đao

Chương 963 : Lật bài

Ngày đăng: 04:34 19/04/20


Nghe Diệu Nhất Nương trình bày, mọi người đều cảm thấy một trận khí lãnh lẽo, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.



Đây nào phải một gia tộc bình thường, mà rõ ràng là một con quái vật lớn mới đúng!



Một cây cột lớn chân chính đâm sâu vào Linh giới!



Nếu gia tộc như vậy mà nhằm vào ai một cách nghiêm túc… thì có lẽ người này thật sự sẽ không còn đường sống trong Linh giới. So sánh ra, loại môn phái chiếm cứ nơi này nhiều năm như Linh Vận Môn căn bản cũng không thể chịu nổi một đòn!



Thậm chí người ta còn không cần vận dụng sức mạnh của gia tộc quá nhiều là có thể hoàn toàn đè bẹp Linh Vận Môn rồi!



- Đây chính là sự chênh lệch về sức mạnh giữa gia tộc lớn và nhỏ.



Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc chăm chú:



- Cho nên lúc đó chúng ta vốn không hề có một chút lòng dạ phản kháng nào, chỉ đành bỏ qua cơ nghiệp đã gây dựng ở thành Khánh Phong mà vật vã chạy trốn. Hạ Phong cười khổ ở một bên nói:



- Ta còn nhớ rõ năm đó ở nhân giới, có đi ngang qua một trấn nhỏ, thấy một tên ác bá đang ức hiếp một người trong vùng, thực lực của ác bá kia phỏng chừng cũng chỉ có hoàng cấp bốn năm tầng, trong mắt ta chỉ như con kiến. Nhưng không ngờ cả trấn không một ai dám đứng ra chống đối y, thậm chí còn không dám liếc mắt nhìn y sợ y hiểu lầm. Sau rồi ác bá đó bị ta dùng một quyền đánh chết, kết quả là bọn lâu la dưới tay y chim muông tan tác hết… một đám lưu manh vô lại. Những dân chúng bình dân này nhìn ta như thể nhìn một vị thần vậy. Nếu bàn về chênh lệch, thì Linh Vận Môn ở nơi này trong mắt nhà Âu Dương kia… cũng gần như ta nhìn tên ác bá đó vậy! Sở Mặc gật gật đầu, than nhẹ một tiếng:



- Đúng vậy, nhà Âu Dương… rất khó đối phó!




Huyễn Thần Giới!



Trong lòng ba người không biết chuyện là Tiếu Vạn Quân, Lý Phương Trung cùng Lục Thiên Kỳ đều chấn động mạnh!



Bọn họ cũng không phải tu sĩ bình thường, nên đương nhiên là đã từng được nghe nói đến nơi thần bí này. Nhất là Lục Thiên Kỳ, tronglòng vô cùng rung động nhưng đồng thời lại cảm nhận được một trận mất mát.



Nàng dường như đã hiểu được vì sao Sở Mặc lại mạnh mẽ như vậy, hóa ra hắn có thể ra vào một thế giới kỳ diệu như vậy! Cùng với mất mát, Lục Thiên Kỳ cũng không nhịn được có chút tự ti. Bản thân chẳng qua là một thiếu nữ tầm thường trong Linh giới, chênh lệch với người ta… quả thực quá lớn!



Không cần để ý đến vấn đề khác, chỉ nhìn đám người Diệu Nhất Nương là biết, họ mới đến đây được bao lâu chứ… vậy mà đều tiến vào kỳ Kim Đan cả rồi! Khiến cho Lục Thiên Kỳ càng khó chấp nhận hơn đó chính là Phương Lan.



Phương Lan đã từng là người ra sao Lục Thiên Kỳ cũng là người rõ ràng nhất. Cách đây chưa bao lâu, Phương Lan chỉ là một cô gái trên trấn nhỏ, so với nàng thì nàng là công chúa, mà Phương Lan… thì chỉ là nha hoàn!



Nhưng hiện tại, cảnh giới của nàng vẫn dừng tại Trúc Cơ như cũ, mà Phương Lan… cũng đã bước tới con đường Kim Đan!



Chẳng lẽ nói, trở thành đồ đệ của hắn… là có thể thay đổi vận mệnh ư?



Giờ khắc này thậm chí trong lòng Lục Thiên Kỳ còn nảy sinh ra một suy nghĩ: Hay là ta cũng bái hắn làm thầy?