Thí Thiên Đao

Chương 969 : Phép thần

Ngày đăng: 04:34 19/04/20


- U…u u u…uuuu!



Từng tiếng sáo khó nghe vang lên, tu sĩ Nguyên Anh nhà Âu Dương không ngừng ngã xuống. Trong nháy mắt, có tới mười mấy tu sĩ Nguyên Anh bị tiếng sáo này quấy nát biển ý thức, nổ tung đầu mà chết!



Lúc này Sở Mặc cuối cùng cũng ngừng thổi sáo, sắc mặt ít nhiều gì có hơi tái nhợt, nói với vẻ bất đắc dĩ:



- Pháp khí này tốt thì tốt thật, nhưng tiêu hao quá nhiều sức mạnh, thậm chí đến sức mạnh trong cơ thể ta… cũng có vẻ cung không đủ cầu.



Càng là chiêu thức có uy lực hùng mạnh thì thể lực càng thêm hao phí, cho nên, tu sĩ cảnh giới càng cao, thời gian chiến đấu được càng dài.



Vốn Sở Mặc muốn thổi lâu thêm chút nữa, nhưng sức mạnh trong cơthể thực sự không đáp ứng được, liền dứt khoát bỏ qua.



Bắt đầu toàn tâm toàn ý khuấy động sức mạnh trời đất trong khu vực này, liên tục chém về phía đám tu sĩ nhà Âu Dương.



Đám người nhà Âu Dương không ngờ lại xui xẻo đến vậy, bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới Sở Mặc biến thái tới mức này. Trận pháp Tuyệt thiên địa thông ban đầu định dùng để gài bẫy Sở Mặc, đều bị Sở Mặc lợi dụng trở thành con dao đâm ngược lại bọn họ.



Lúc này những tu sĩ bày trận khi nãy cũng đang như chó nhà có tang, liều mạng tránh né những công kích sắc bén, linh hoạt này. Đến hiện tại họ vẫn không sao hiểu nổi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vì sao mảnh trời đất này lại trở thành địa bàn của Sở Mặc?



Thậm chí trong mắt Âu Dương Tác còn lộ ra vài phần tuyệt vọng, y nhìn thanh niên trẻ tuổi vẻ mặt nhởn nhơ, trên người không dính một chút máu kia với ánh mắt khó tin, lẩm bẩm nói:



- Đây mới chân chính là thiên kiêu của Thiên giới sao?



- Lão tổ, phải làm sao bây giờ, cứ thế này chúng ta đều sẽ bỏ mạng tại đây thôi!



Trên khuôn mặt một tu sĩ nhà Âu Dương máu tươi giàn giụa, miệng vết thương sâu hoắm, lớn tiếng gào về phía Âu Dương Tác. Âu Dương Tác nhìn Sở Mặc đang ở bên kia, lớn giọng nói:




Nhưng hiện giờ những người nhà Âu Dương đang có mặt ở đây đều triệt để hiểu rõ một câu ngạn ngữ: “Núi cao còn có núi cao hơn”!



Trên đời này không phải không có những thiên tài đến mức yêu nghiệt, biến thái, mà là vị trí ngươi đang đứng… còn chưa có tư cách gặp những người đó! Sở Mặc vốn không có bất cứ ý định đàm phán nào, nếu nhà Âu Dương của các ngươi đã phái ra một đám cao thủ đông đến vậy, thì nên sớm chuẩn bị tâm lý bị tổn thất thảm trọng đi!



Tu sĩ nửa bước Luyện Thần cũng phái tới, vậy chẳng phải vốn không có ý định thỏa hiệp sao!



Hiện giờ các ngươi yếu thế, xót ruột rồi, liền đòi đám phán, liền muốn cầu hòa?



Nằm mơ cũng không có! Âu Dương Tác giận dữ rống lên một tiếng long trời lở đất:



- Xông, xông lên… băm hắn ra thành trăm mảnh đi! Không được thì tự bạo! Hôm nay nếu kẻ này không chết, tương lai nhà Âu Dương chúng ta ắt sẽ bị hủy diệt trong tay hắn!



Những tu sĩ còn sống có mặt ở đây, tính cả những tu sĩ bày trận ban nãy tổng cộng còn ba mươi mấy người.



Ba mươi mấy người này có thể tung hoành trước bất cứ một thế lực nào có thể nói là lớn trong Linh giới. Nhưng bây giờ, bọn họ lại cùng nhằm về phía Sở Mặc một cách bi tráng, bộ dáng đó… rõ là đã chuẩn bị tinh thần chịu chết!



- Tự bạo?



Sở Mặc vung tay lên, lại là một thuật Chí Tôn nữa được tung ra.



Trong khu vực này thoáng chốc bị một nguồn sức mạnh kỳ dị choán lấy, tất cả tu sĩ nhà Âu Dương đều chấn động khi phát hiện, tuy bọn họ có thể điều động năng lượng trong đan điền, nhưng lại không thể nào dẫn Nguyên Anh phát nổ được!



Muốn tự bạo… cũng không được!