Thí Thiên Đao

Chương 994 : Ta sẽ nhớ kỹ (2)

Ngày đăng: 04:35 19/04/20


- Ta? Phân thân chết đi?



Trong con ngươi của Huyết Ma Lão Tổ lóe ra tia máu lạnh:



- Ngươi đang đùa ta sao?



- Không, ta đang rất nghiêm túc. Ngươi xem, bây giờ mãnh thú là ngươi đã khóa chặt con mồi là ta vào phạm vi mục tiêu của ngươi rồi, tađã trốn không thoát nổi. Mọi người cùng tâm sự chút chứ?



Sở Mặc cười ha hả nhìn Huyết Ma Lão Tổ, trên mặt mang nụ cười sáng lạn không một chút sợ hãi nào.



- Tiểu súc sinh, bây giờ muốn khôi phục cũng chẳng còn ý nghĩ gì nữa. Muốn đi vào Huyễn Thần Giới cũng tuyệt đối không có khả năng.



Trong nháy mắt Huyết Ma Lão Tổ thoát khỏi vây khốn cũng đã hoàn toàn phong tỏa trời đất nơi này rồi.



Loại phong tỏa này chỉ có Thiên kiếp mới có thể phá vỡ. Nhưng Sở Mặc bây giờ hiển nhiên không có bản lĩnh độ kiếp, hắn còn chưa tới cảnh giới đó.



- Lão khốn kiếp, ngươi nói đều đúng, ta chỉ là muốn nghiên cứu thảo luận với ngươi một chút, phân thân của ngươi nếu chết ở đây thì bản thể của ngươi có thể biết có chuyện gì xảy ra không?



Sở Mặc cười ha hả:



- Ngươi không phải là ngay cả chút hiếu kỳ này cũng không có dũng khí đi thỏa mãn cho ta chứ?



- Tại sao ta phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi? Ngươi làm hỏng việc lớn của ta, hủy đi bố cục ba trăm năm của ta.



Trong con ngươi của Huyết Ma Lão Tổ bắt đầu nảy ra ánh đỏ của máu:



- Nếu muốn biết... chết đi rồi ta sẽ nói cho ngươi biết! Huyết Ma Lão Tổ nói xong thì thẳng tay ra tay với Sở Mặc.



Một cái tát chụp tới Sở Mặc.



Trong hư không lập tức hình thành một bàn tay vô cùng lớn hung hăng quất lên người Sở Mặc.
- Là cây đao kia!



Huyết Ma Lão Tổ nói xong, trong ánh mắt của ông ta còn hiện lên tia sáng sợ hãi nhìn Sở Mặc, sau đó nhìn miệng vết thương rụng tay của mình, cuối cùng mới hít một hơi khí lạnh:



- Thật là cây đao kia!



Sở Mặc lạnh lùng nhìn Huyết Ma Lão Tổ. Lúc này mấy viên huyết nguyệt trên Thương Khung Thần Giám tất cả đều phát ra ánh sáng mãnhliệt sắc nhọn, có năng lượng vô cùng hùng mạnh dũng mãnh tiến vào trong thân thể hắn.



Đồng thời Ngũ Sắc Đạo Đài trong đan điền cũng đang điên cuồng hấp thu tinh khí bốn phương tám hướng của trời đất.



Dấu ấn Vô sắc ngũ đài đang điên cuồng phóng năng lượng cuồn cuộn ra bên ngoài, không ngừng rót vào trong Nguyên Anh của Sở Mặc.



Tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý cũng đang điên cuồng vận chuyển.



Huyết Ma Lão Tổ càng nhìn càng kinh hãi. Trong lòng ông ta đãnghĩ tới một truyền thuyết, sau đó híp mắt, nhìn Sở Mặc từ trên xuống dưới, cuối cùng bỗng nhiên cười ha hả:



- Không thể tưởng được, thật không nghĩ tới, ha ha ha ha ha! Ông trời hậu đãi ta quá hậu, ha ha ha, không ngờ được, không thể nào ngờ được, thật sự có giá trị chính là ngươi mới đúng!



- Lão khốn kiếp, cảm giác không còn tay thấy thế nào? Có sướng hay không?



Sở Mặc cười hắc hắc:



- Muốn có ý đồ gì với ta? Cho dù có một ngày ngươi bước chân vào cảnh giới Chí Tôn cũng nhất định sẽ có người tìm được ngươi, bầm thây ngươi làm vạn đoạn.



- Nơi này của Linh giới không hề có liên hệ với bên ngoài, cho nên sẽ không có ai biết được chuyện này.



Huyết Ma Lão Tổ cười hắc hắc, phẫn nộ và điên cuồng trên mặt hoàn toàn biến mất. Ánh mắt ông ta nhìn Sở Mặc như thể là nhìn bảo vật trân quý nhất trên đời này:



- Vốn là nếu có được con tiểu Tinh Linh kia, suy cho cùng sau khi thần công đại thành thì Lão Tổ ta sẽ có hy vọng bước vào cảnh giới Chí Tôn nhưng vẫn tồn tại biến số. Ấy thế mà bây giờ cũng không ai biết đến cuối cùng sẽ thế nào đâu nhé. Dù sao con đường Chí Tôn... cũng không ai biết. Nhưng bây giờ đã không giống với lúc trước nữa! Ha ha, tiểu tử, ta quả thật rất vui. Ngươi chính là quà tặng chân quý nhất mà ông trời tặng cho ta! Có ngươi, ta nhất định có thể bước vào con đườngChí Tôn! Cho nên, chỉ cần có được ngươi rồi thì con tiểu Tinh Linh kia tính là gì chứ? Cho nên bị hủy ở Linh giới thì cũng chả làm sao.