[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 1014 : Âm tàn độc ác (1)
Ngày đăng: 05:31 22/08/19
Nhưng cứ như vậy bỏ đi thì trong lòng vô cùng không cam. Cho dù không có vảy cá bảy màu nhưng có thể lấy được vảy Hoàng Kim Ngư cũng không tệ!
Vật như thế đơn giản gia công một chút có thể làm được một bộ Khóa tử giáp. Đây chính là bảo bối đao thương bất nhập! Trước đó họ chỉ nghe nói tới vật này, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn thấy.
- Như thế nào? Còn chưa cút?
Sở Mặc lạnh lùng nhìn thoáng qua tên kỵ sĩ cầm đầu.
Lúc này, tên kỵ sĩ lại làm ra một hành động khiến Sở Mặc không tưởng được. Gã không ngờ lại tóm tóc của ả đàn bà ở phía trước ngườimình, sau đó cầm con dao găm sắc bén trên tay hung hăng đâm vào giữa lưng của ả.
Trong mắt ả đàn bà trong giây lát trừng lớn, hiện ra không phải là sợ hãi mà là một sự khiếp sợ hoàn toàn không thể tin được.
- Ngươi. . .
Ả ta chỉ kịp nói ra một chữ thì đoạn khí bỏ mình.
Bởi vì một đao này thật sự vô cùng chuẩn xác.
Vừa vặn cắm ở phía trên sau lưng của ả ta, một đao mất mạng. Lập tức, tên kỵ sĩ đẩy ngã xác chết của ả đàn bà xuống ngựa, sau đó nói với Sở Mặc:
- Rất xin lỗi. . . đều là hiểu lầm thôi! Nếu không phải tiện nhân này xúi giục, chúng ta làm sao dám tìm đến anh hùng để gây sự chứ? Bây giờ ta đã giết ả rồi, coi như là nhận lỗi với ngài!
Lửa giận trong lòng Sở Mặc bắt đầu tràn lên nhưng bây giờ hắn rốt cuộc đã hiểu ra, nơi này vì sao lại gọi là vùng đất Tội Ác.
Người trước mắt giết người của mình. . . hơn nữa còn là người đàn bà của gã, không ngờ lại giết không chút do dự. Sau khi giết rồi, trên mặt cũng không chút áy náy nào. Dường như đó chỉ là một kẻ thù xa lạ! Khi cần thiết, không chút do dự đẩy người bên cạnh ra chịu chết. Sở Mặc hận nhất chính là loại người này.
- Ta nói nàng ta phải chết sao?
Sở Mặc lạnh lùng nhìn tên kỵ sĩ trên lưng ngựa.
Tên kỵ sĩ kia lập tức sững ra đó, có chút khó tin nhìn Sở Mặc:
- Ngài không phải là muốn giết nàng ta sao? Ngài vừa rồi còn nói nếu nàng ta lấy cung bắn ngài thì ngài sẽ giết nàng ta? Ta giờ đã giúp ngài giết nàng ta rồi!
Sở Mặc ngay cả nói cũng không muốn nói với tên này. Người nhưthế thật sự không có gì hay để nói. Mang theo Thí Thiên đi thẳng về phía tên kỵ sĩ đó.
- Ngươi. . . ngươi muốn làm gì?
Tên kỵ sĩ cầm đầu ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó cầm dao găm trong tay, hung hăng ném về phía Sở Mặc:
- Đi chết đi!
Vù!
Tiếng xé gió thê lương xuất hiện nhanh chóng phóng về phía Sở Mặc. Sở Mặc chợt lóe lên, thoải mái tránh được con dao găm này. Sau đó tốc độ bước nhanh hơn, vài bước đã vọt tới trước mặt tên kỵ sĩ, đưa tay ra phóng một đao.
Răng rắc!
Tên kỵ sĩ này giơ cây đại đao lên cản lại.
Đại đao bị chém đứt luôn!
Sau đó Sở Mặc lại ra một đao, một đao đó. . . tên kỵ sĩ này tránh không nổi.
Một đao của Sở Mặc không những vừa nhanh vừa độc, hơn nữa còn mang theo cảm xúc phẫn nộ mãnh liệt ở bên trong. Thân mình Thí Thiên chính là thần vật. Cho dù Sở Mặc không thể sử dụng sức mạnh tu luyện nhưng chỉ cần rót cảm xúc vào đao thì vẫn khủng bố đến mức tận cùng.
Tên kỵ sĩ này bị Sở Mặc chém thành 2 đoạn tại chỗ. Hai đoạn thân mình rơi thẳng xuống mặt đất, chiến mã sợ tới mức chân chạy như điên.
Chiến mã của vùng đất Tội Ác so với ở bên ngoài cũng có sự khác biệt rất lớn. Dường như là một sinh vật khác nhưng tính tình thì không khác là bao. Đám kỵ sĩ còn lại làm sao dám tiếp tục ở đây? Cả đám căng chân chạy như điên, chỉ hận chiến mã chạy không đủ nhanh. Một đám quất roi ngựa đến rung lên keng keng.
Sở Mặc cũng không đi đuổi theo mà đứng ở đó, có chút tiếc nuối nhìn thi thể thiếu nữ đã sớm chết, thở dài nói:
- Nàng ta vốn không phải chết, nếu sinh ở bên ngoài. . .
- Chuyện này cũng không trách ngươi được, chỉ có thể nói. . . Đây là cách sinh tồn ở vùng đất Tội Ác!
Vương Trung đi tới, vỗ vỗ vai của Sở Mặc, sau đó nói:
- Đi tới chỗ của ta ngồi chút đi. Đúng lúc này, Thương Khung Thần Giám trong ngực Sở Mặc tự nhiên phát ra nhiệt lượng.
Trong lòng Sở Mặc lập tức cả kinh, bởi vì đây là Thương Khung Thần Giám chủ động cảnh báo hắn!
Trước mắt đã không còn ai khác. Người duy nhất, chính là lão già Vương Trung này.
Hay là?
Sở Mặc có chút không dám tin. Bởi vì từ đầu đến cuối, hắn cũngchưa từng cảm nhận được bất kỳ cảm giác nào gây bất lợi cho hắn từ trên người Vương Trung. Ngược lại, luôn luôn giúp hắn.
Một người như vậy làm sao lại muốn hại ta?
Nhưng Sở Mặc vẫn tin tưởng vào phán đoán của Thương Khung Thần Giám.
Viên huyết nguyệt “Tị họa”(Tránh tai họa) kia cũng không phải để trang trí.
Trong lòng Sở Mặc khiếp sợ, trên mặt lại bất động thanh sắc, gật đầunói:
- Vậy quấy rầy tiền bối rồi.
- Lão phu đã rất nhiều năm không giao lưu với ai. Người của vùng đất Tội Ác này thế nào thì ngươi cũng nhìn ra rồi. Bọn họ cơ bản là không giống với người bình thường. Một đám có tư tưởng của loài người. . . nhưng hành vi lại giống với sinh linh, động vật. Bọn họ trong cốt tủy cơ bản là không có chút nhân từ nào, càng không nói tới thương hại. Nhân tính lờ mờ trên người họ rất khó mà tìm được.
Vương Trung có chút cảm khái nói, sau đó dẫn Sở Mặc đi về chỗ của mình. Chỗ ở của ông ta cách nơi này cũng không xa, đi đường khoảng một nén nhang là đến.
Là một tòa nhà dùng gỗ tròn chồng lên nhau, nhìn qua rất có quy tắc, cũng rất cổ kính, có cảm giác hòa hợp với thiên nhiên.
Sau khi lão già vào nhà rất nhanh đã nổi lửa, sau đó lấy một ấm trà ra đặt lên bếp lò đang cháy:
- Ở nơi này không có gì tốt nhưng lại có một loại trà rất ngon.
Nói xong lấy ra một bình gốm, sau khi mở ra thì có một mùi thơi ngát xông vào mũi. Vương Trung cười nói:
- Đây đại khái coi như là đồ tốt nhất trong toàn bộ vùng đất Tội Ác. Loại trà này nếu mang ra ngoài nhất định có thể bán được giá trên trời. Bởi vì sau khi uống có thể lĩnh ngộ Đại Đạo vô lượng! Đương nhiên, kết quả lĩnh ngộ còn phải xem thiên phú của mỗi người. Nhưng có thể trực tiếp vào được đạo cảnh lá trà, có thể nói đã đủ hiếm lạ rồi.
Sở Mặc gật gật đầu, có chút kinh ngạc nói:
- Trên đời này lại có thứ tốt thế này sao? Vậy nhất định phải nếm thử một chút.
Vương Trung hiền lành cười rộ lên:
- Đúng vậy đó, loại trà này xem như là thu hoạch lớn nhất của ta ở vùng đất Tội Ác này.