[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 1090 : Khiếp sợ chạy mất (1)

Ngày đăng: 05:32 22/08/19

Cho nên… Trong giây lát ánh mắt của Vương Lương sáng lên. Nhìn về phía truyền đến dao động, trong lòng cũng không nhịn được mà nhảy bang bang lên. Y theo bản năng đã lấy ra đá truyền âm trên người. Nhưng sau đó lập tức cất đá truyền âm về.  Do dự lại lần nữa lấy ra.  Cứ lặp đi lặp lại như vậy, giằng co vài chục lần cuối cùng y vẫn đem đá truyền âm cất trở về.  Lòng của y cũng hồi hộp, từ nhỏ đến lớn và thậm chí cho đến bây giờ y thật ra chưa làm được chuyện gì xuất chúng cả. Độc Cô Sơn ở Tiên giới chỉ giống như là muối bỏ biển mà thôi, căn bản là không có tư cách để lên tiếng. Ngày thường Độc Cô Vũ luôn luôn vô cùng khiêm tốn và nghiêm khắc cấm đệ tử môn phái gây ra chuyện thị phi.  Ở đây không phải là Linh giới, Độc Cô Sơn cũng không phải là quái vật ở Linh giới kia!  Nên thời điểm khiêm tốn nhất định phải khiêm tốn. Hiểu được cách cư xử thì mới có thể tồn tại lâu dài được.  Cho nên trong lòng của Vương Lương không ngừng do dự cùng với giãy dụa. Rốt cuộc muốn không nên đi tìm hiểu rõ ràng sự việc.  - Nếu… nếu người kia thật sự là hóa thần ở trên trời như vậy trên người của hắn ít nhất cũng phải có một bộ tuyệt thế tâm pháp cao cấp!  Trong lòng Vương Lương suy nghĩ sau đó ngay cả hô hấp cũng bắt đầu dồn dập lên: - Nếu nếu ta có được tâm pháp này nhất định còn có thể tiến cao hơn nữa!  Nói xong, y tự an ủi trong lòng : - Nói không chừng người kia… chính là Sở Mặc! Nếu không làm sao lại chọn ở nơi này bắt đầy tu luyện hóa thần Nguyên Anh? Nếu như ta có thể tự mình bắt hắn đem về, sư phụ nhất định sẽ vô cùng cao hứng ! Nói xong, trong con ngươi của Vương Lương lộ ra vẻ kiên quyết. Hướng đến bên kia mà đi tới.  Súc Địa Thành Thốn!  Chuyện khoảng cách ngàn dặm, trong mắt của tu sĩ Luyện Thần Kỳ căn bản chính là trong nháy mắt, cho nên Vương Lương trong nháy mắt đã đến nơi này, hắn nhìn vách núi phía trước mặt mình. Ánh mắt dừng ở nơi nào đó trên vách núi … Nơi đó, bị khoét thành một cái động thật sâu.  Chính là chỗ này!  Tới gần chỗ đó, Vương Lương có thể cảm nhận rõ ràng những dao động mãnh liệt của nơi này!  Hắn thậm chí có loại cảm giác mơ hồ muốn đi vào đạo cảnh.  Hắn trong giây lát thức tỉnh lại, không thể tiến vào đạo cảnh, nói cách khác. . . Chẳng khác nào là hắn buông bỏ đạo của chính mình!  Tương lai tất nhiên sẽ để lại Tâm Ma rất lớn!  Lực lượng đại đạo thật đáng sợ!  Tuy nhiên lúc này, cũng là lúc hắn suy yếu nhất!  Trong lòng của Vương Lương vẫn có chút đấu tranh, hắn tuy rằng cảnh giới đã đến Luyện Thần hậu kỳ, nhưng hắn ngay cả một người cũng chưa từng giết qua!  Chỉ có điều tham niệm tựa như tâm ma vậy, một khi sinh ra, sẽ rất khó biến mất.  Cuối cùng, Vương Lương đưa ra quyết định, trong mắt hiện lên hào quang hung ác, bước từng bước vào trong huyệt động này.  Ầm!  Một cổ khí mạnh mẽ, nháy mắt bộc phát ra.  Vương Lương hơi hơi rùng mình, thân hình chợt lui về phía sau, sau đó chăm chú nhìn, nhịn không được một luồng khí lạnh: - Đây là trận pháp?  Tu sĩ bế quan, nơi đang bế quan thường thiết lập trận pháp bình thường, cho dù là có cường nhân hộ pháp, bình thường cũng phải thiết lập pháp trận thủ hộ. Nhưng pháp trận trước mắt này, là pháp trận mà Vương Lương chưa từng gặp qua. Hắn có loại trực giác, nếu là cố gắng xông vào, mười phần sẽ có tám chín phần sẽ bị thương nặng.  - Loại pháp trận này, hẳn không phải là loại tu sĩ cảnh giới này có thể bố trí được! Hay là không phải trong này?  Vương Lương đã không phải là tiểu tử không có kiến thức ngày xưa rồi, hắn cau mày, trong lòng không kìm nổi có chút không yên, nghĩ thầm trong lòng, sau đó lớn tiếng nói:  - Người nào bế qua nơi này? Độc Cô Sơn Vương Lương đi dọc đường nơi này, đến viếng thăm.  Lời này nếu bị một tu sĩ lâu năm nghe thấy, chỉ sợ sẽ cười đến rụng răng, muốn làm chuyện xấu thì đừng do dự, còn tự giới thiệu, đây không phải là ngốc sao?  Nhưng Vương Lương lại cho rằng như vậy có thể phòng một chút hiểu lầm, tỏ ra hắn không có ác ý gì.  Khụ khụ. . . người chưa làm qua chuyện xấu. Đại để vẫn còn có chút ngây thơ đó mà.  Độc Cô Vũ đối với bồi dưỡng của hắn đều là về phía tu vi, còn về phần làm chuyện xấu, cũng phải coi tính cách, hắn một chút cũng không am hiểu, cũng không kế thừa tinh túy của Độc Cô Sơn.  Bên trong yên tĩnh, im hơi lặng tiếng, không có bất kì câu trả lời.  Ngẫm lại cũng phải, nếu như bên trong thật sự đang bế quan tiến hành hóa thần Nguyên Anh thì làm gì có tinh lực trả lời hắn chứ?  Vương Lương lại ở đó nói: - Đạo hữu người có cần trợ giúp không? Có phải gặp nguy hiểm không? Ta vào đó!  Nói xong, hắn bắt đầu ra tay với pháp trận ở cửa động.  Ầm!  Một tiếng vang thật lớn, hắn trực tiếp ra một đạo pháp thuật ở đó, cả vách núi đều bị rung động kịch liệt.  Nếu không phải có pháp trận ở đây, một kích của hắn, đâu chỉ không phải là thần thông, chỉ là phát thuật bình thường, cũng đủ để vách núi đổ nát hoàn toàn.  Ông! ! !  Một hơi thở đáng sợ, nháy mắt từ trong động truyền ra.  - Cút ra ngoài !  Một tiếng quát khẽ, từ bên trong vang ra.  Khiến cho Vương Lương đang định lần nữa ra tay giật mình, vội vàng rút lui.  Hơi thở trong sơn động kia, khiến Vương Lương cảm giác như là hơi thở hít thở không thông, dường như bên trong là một đại tu sĩ khủng bố!  - Đây … hơi thở này, làm sao có thể phát ra từ một tu sĩ Nguyên Anh hóa thần?  Vương Lương bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, hồn phách tám chín phần đã không biết bay đến nơi nào rồi. Hắn trực tiếp ôm quyền khom người, thanh âm run rẩy mà nói: - Xin lỗi, , vãn bối quấy nhiễu tiền bối, vãn bối đi ngay, đi ngay!  - Cút!  Trong sơn động truyền đến một đạo âm thanh lạnh như băng, thanh âm kia ở bên trong, còn mang theo vẻ không kiên nhẫn mãnh liệt.  Vương Lương xoay người bỏ chạy, thi triển tiểu thần thông Súc Địa Thành Thốn tới mức cực hạn, quả tim sắp rớt cả ra ngoài.  Hắn hiểu được bản thân mình đã nhặt được một mạng, bên trong vị đó đâu chỉ là Nguyên Anh hóa thần, rõ ràng là một đại tu sĩ Đại Thừa Kỳ đang tu luyện. Về phần tại sao dao động rất giống dao động khi Nguyên Anh hóa thân, đó cũng chỉ có trời biết thôi. Vương Lương căn bản không có kiến thức này.  Không lâu sau, Vương Lương đã chạy mất mấy vạn dặm, sau đó mới dừng lại, sắc mặt tái nhợt quay đầu lại xem phản ứng bên kia. Lòng sợ hãi vẫn như cũ, lẩm bẩm nói: - Cũng may … cũng may vị Đại Năng không có chấp nhặt với ta, nói cách khác, hôm nay khẳng định phải nói chuyện ở đây. Xem ra người thật không thể tùy tiện có lòng tham … Ta hay là thật thà đi tìm Sở Mặc mà thôi.