[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 1094 : Tiểu tửu quán
Ngày đăng: 05:32 22/08/19
- Chuyện này ta cũng nghe nói, hình như nói trong đó phát hiện được một thứ vô cùng khó lường!
- Ai biết được, chúng ta trong tiên giới kỳ thật có rất nhiều di tích thượng cổ, nhưng đại đa số đều không có giá trị quá lớn. Dù sao thời đại thượng cổ quá xa vời, thứ có thể bảo tồn cho tới hôm nay thì càng ít nữa!
- Nhưng bất luận một cái gì có thể bảo tồn cho tới hôm nay, đều là vậy không tầm thường!
- Vậy cũng được, tuy nhiên ai dám giật đồ với U Minh Cổ Giáo?
- Ha ha … cũng đúng.
Bàn bên cạnh, có mấy người mặc áo bào của tu sĩ, nhìn vào tầm bốn năm mươi tuổi. Trên mặt đã mang theo vết tích của thời gian, nhìn vào cảnh giới thì cũng không coi là cao, người mạnh nhất, vừa mới vào Luyện Thần Kỳ.
Những người khác, đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Sở Mặc trong lòng thầm phán đoán, những người này có lẽ là tán tu của Tiên giới.
Lúc này, một trong những tu sĩ kỳ Nguyên Anh, trong lúc đó đột nhiên hạ âm thâm xuống, đối với người ngồi cùng bạn nhỏ giọng nói:
- Các ngươi có nghĩ đến chỗ di tích đó nhìn thử không?
- Muốn chết sao? Nếu như bị người của U Minh Cổ Giáo phát hiện, còn có đường sống à?
Người tu sĩ Nguyên Anh kia lập tức vẻ mặt sợ hãi nói:
- Chúng ta còn chưa sống đủ mà.
- Nhảm nhí, ta cũng chưa sống đủ!
Nguyên Anh tu sĩ vừa mới nói kia nhướng lông mi lên:
- Ta nói … nếu ta có đường có thể vào đó, các người có muốn đi hay không?
- Có ý gì? Ngươi nói đi.
Tu sĩ Luyện Thần Kỳ cuối cùng cũng mở miện, mắt lộ ra đầy vẻ động lòng.
- Là như vậy, ta có một người bạn, chính là đệ tử của U Minh Cổ Giáo. Hai ngày trước hắn nói cho ta biết, phát hiện ra một di tích thượng cổ tương đương khổng lồ! Trong đó quả thật là một tiểu thế giới! Muốn hoàn toàn thăm dò rõ ràng nơi này, không những cần rất nhiều nhân lực và vật lực. Đồng thời cũng cần sự mạo hiểm nguy hiểm cực lớn!
Người tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh này hạ giọng nói.
- Mạo hiểm? Bên trong di tích thượng cổ có gì phải mạo hiểm? Vạn cổ đã trôi qua rồi … cho dù là có thứ gì cũng đã chết lâu rồi?
Có người nói.
- Không, tiểu thế giới di tích thượng cổ kia, là một tiểu thế giới có thể tự hành vận chuyển, bên trong có rất nhiều sinh linh. Nhưng đại đa số cũng không hùng mạnh, tuy nhiên. . . vẫn có nguy hiểm. Ta nghe người bạn đó của ta nói, bọn họ phái một đoàn người vào trước, đã xuất hiện ra thương vọng.
Người tu sĩ Nguyên Anh này nói.
- Ý của ngươi là. . . U Minh Cổ Giáo muốn từ bên ngoài tìm người đi thăm dò chỗ di tích thượng cổ kia? Nhưng vì sao không có tin tức truyền tới?
Luyện Thần Kỳ tu sĩ cau mày hỏi.
- Ta đây là tin tức nội bộ! Phỏng chừng bọn họ rất nhanh sẽ có tin tức truyền ra.
Tu sĩ Nguyên Anh nói:
- Ý của ta là các ngươi nếu có ý định, ta có thể thông qua người bạn đó, sắp xếp cho các người vào trước. Nếu không thì, tới lúc tin tức truyền ra, sợ là sẽ có rất nhiều người tập hợp đến đó.
Vài người trên bàn rượu, tất cả đều bắt đầu suy nghĩ.
Bọn họ cũng không nghi ngờ lời nói của người bạn đó, ví dụ như vì sao gặp nguy hiểm còn có rất nhiều người tập hợp. Đương nhiên là phương diện này có lợi ích rất lớn!
Nếu không có ưu đãi, cho không nguy hiểm cũng sẽ không có người đi. Nếu là có ích lợi thật lớn, như vậy cho dù có thể sẽ chết bên trong, cũng sẽ có rất nhiều người tập hợp.
Ở Tiên giới tán tu giống bọn họ quả thực là nhiều không kể xiết, có năng lực, tự nhên sẽ đi tìm tài nguyên các loại, nhưng càng nhiều người… tài nguyên trong tay căn bản là không thể tiêu hao thỏa mãn cho bọn họ tu luyện. Như vậy làm sao bây giờ?
Hoặc là hạ độc thủ khắp nơi, cướp bóc của những người tu luyện yếu hơn. Nhưng việc này, sớm muốn cũng sẽ có người bị bắt, một khi gặp phải người lợi hại, đó chỉ là một đường chết mà thôi.
Hoặc chính là gia nhập môn phái, hoặc là tiến vào gia tộc nào đó, nhưng như vậy, đồng nghĩa là mất đi tự do. Hơn nữa loại tu vi này không tính là quá cao, cho dù là giao nhập môn phái vào gia tộc, cũng không được coi trọng, lúc gặp nguy hiểm, nhất định sẽ bị coi như là vật hy sinh.
Cho nên đám người kia thà rằng làm một tán tu tự do tự tại, tuy rằng tài nguyên thiếu thốn, nhưng thắng ở tự do. Không ai đi bắt buộc bọn họ làm chuyện gì.
Tán tu có chỗ tốt của tán tu, nhưng cũng có rất nhiều phiền não. Bởi vậy có cơ hội được thuê thăm dò di tích thượng cổ, bọn họ thường sẽ không từ bỏ đâu.
Sau đó, tên Luyện Thần Kỳ tu sĩ kia rốt cục mở miệng hỏi:
- Làm sao chia?
- Một chín.
Nguyên Anh tu sĩ nói:
- Đây đã là bạn của ta có thể cho chúng ta lợi ích lớn nhất rồi đó! Đợi khi có tin tức công bố ra, lúc đó chỉ sợ chỉ có một chút tiên tinh làm thù lao thôi!
- Một chín … không cao!
Tu sĩ Luyện Thần Kỳ mút lấy răng, bểu hiện trên mặt có chút bất đắc dĩ.
- Nhìn vào không cao, nhưng là mức độ bọn họ coi trọng rồi, bên trong đó, có lẽ là đồ tốt!
Tu sĩ Nguyên Anh nói:
- Nếu quả thật là các loại pháp khí cực phẩm đặc biệt, hoặc là kinh thư, hoặc là phương thuốc, giá trị … có lẽ không phải tiên phẩm có thể so sánh rồi! Nếu là phương thuốc, kinh thư … chúng ta thậm chí có thể tự minh trộm ghi nhớ! Đến lúc đó …
Hắn không có nói tiếp, nhưng mà những người ngồi ở đây đều hiểu, nếu như như vậy, bọn họ thật sự là phát đạt rồi!
Tuy rằng khả năng chỉ là một nguyện vọng tốt đẹp thậm chí là một ảo tưởng, nhưng mà người sống … mà ngay cả một nguyện vọng cũng không có, thì quả thật là không thú vị rồi.
- Đi, làm đi, ngươi đi nói với bạn ngươi một tiếng.
Tu sĩ Luyện Thần kỳ nói xong, còn thoáng nhìn qua bốn người đó.
Lời nói của bọn họ, cũng không có dùng cách truyền âm, tất nhiên có không ít người trong tửu quán nghe thấy được.
Trên mặt một số người, cũng lộ ra vẻ động lòng.
Quả nhiên, lờn nói của bọn tu sĩ Luyện Thần kỳ vừa dứt, trong tửu quán đã có một người đàn ông râu quai nón đứng dậy, ôm quyền đứng trước bàn bọn họ:
- Mấy vị bằng hữu, có thể dẫn thêm ta nữa không? Ta cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao, mấy vị bạn hữu có thể dẫn theo ta, ta đồng ý ra một trăm khối tiên tinh!
Người này người đàn ông râu quai nón nói xong, liền lấy mấy túi trữ vật nho nhỏ trên người ra, mở ra, trong đó truyền ra một trận năng lượng dao động, sau đó hắn hỏi:
- Như thế nào?
- Một trăm khối tiên tinh…
Ánh mắt mấy vị tu sĩ Luyện Thần Kỳ này có chút đăm đăm.