[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 1128 : Cảm giác khác thường

Ngày đăng: 05:32 22/08/19

Sở Mặc không biết bên trong túi trữ vật đó đựng cái gì, nhưng thoạt nhìn có vẻ không kém. Nhíu nhíu mày, đang định nói, thì Lâm Vũ đã quay mặt lại nháy mắt ra hiệu với hắn.  Gã trung niên nhận túi trữ vật một cách tự nhiên vô cùng, cũng không nhìn bên trong có thứ gì, cất đi luôn, nét mặt hơi hơi dịu lại, thản nhiên nói với Sở Mặc: - Tiểu tử, học tập bạn của ngươi đi, xem mặt mũi ngươi cũng sáng sủa, mà sao cư xử kém cỏi như vậy chứ?  Lâm Vũ cười ha hả giàn hòa: - Rất xin lỗi, rất xin lỗi, coi như tiền bối nể mặt ta đừng chấp nhặt với hắn.  - Được rồi, hai bản Cửu Tự Chân Ngôn, năm nghìn viên tiên tinh cực phẩm.  Gã trung niên hừ hừ hai lỗ mũi, nói với Lâm Vũ.  Lâm Vũ lập tức ngẩn ra, nói: - Tiền bối, không phải… không phải là một bản giá một ngàn viên sao?  - Bản của ngươi một ngàn viên, của thằng nhóc kia… bốn ngàn viên!  Gã trung niên cười lạnh nói: - Chẳng hiểu biết phép tắc gì cả, ta không chấp nhặt với hắn đã là tử tế lắm rồi, còn định đòi dùng một ngàn viên tiên tinh cực phẩm mua Cửu Tự Chân Ngôn sao? Đúng là nằm mơ!  - Nhưng… chúng ta không có nhiều tiền như vậy.  Vẻ mặt Lâm Vũ lập tức khó xử muôn phần.  - Thế ngươi có bao nhiêu?  Sâu trong con ngươi của gã trung niên thoáng qua vài tia gian trá.  - Ta, ta chỉ có ba ngàn… - Thôi thôi, cứ vậy đi, nể mặt ngươi đấy!  Gã trung niên vốn chẳng đợi Lâm Vũ nói xong đã trực tiếp ngắt lời.  Lâm Vũ lập tức lộ vẻ xót của, nhưng vẫn cắn răng, lấy tiên tinh từ trong túi trữ vật ra.  Lúc này, một bàn tay khoát lên cánh tay của y, giọng Sở Mặc vanglên nhàn nhạt: - Người anh em, ngươi mua phần của ngươi thôi, ta, không cần.  - Ái dà! Tiểu tử, ngươi muốn khiêu khích đúng hay không?  Hai hàng lông mày ngắn cũn cỡn của gã trung niên dựng ngược lên, trong con ngươi tóe ra ánh sáng lạnh như băng: - Không muốn mua của đại gia đây chứ gì? Hôm nay đại gia thề, nếu ngươi không mua, hễ thò chân vào quảng trường này nửa bước, sẽ cắt tiết ngươi luôn!  - Hả?  Trên mặt Sở Mặc lập tức lộ vẻ nín cười: - Cắt tiết ta?  Nói xong liền định tiến về phía trước. Lại bị Lâm Vũ níu chặt áo, thấp giọng truyền âm bên tai Sở Mặc: - Gã chỉ là một tên rác rưởi thôi, nhưng kẻ chống lưng cho gã lại cực kỳ hùng mạnh… ngàn vạn lần chớ trêu ngươi gã! Nếu không là chết chắc đấy!  Sau đó, Lâm Vũ lại cười giả lả nhận tội với gã trung niên: - Xin lỗi, xin lỗi, vô cùng xin lỗi, ta mua, bạn ta từ bé đến lớn đã ương ngạnh bướng bỉnh rồi, hắn không hiểu chuyện, ngài đại nhân đại lượng… chớ có đi chấp nhặt với hắn làm gì!  Nói xong, trực tiếp lấy một túi trữ vật trong người ra, đưa cho gã trung niên mập mạp. Gã mập mở ngay túi trữ vật ra xem, sau khi kiểm tra cẩn thận, mới gật đầu hài lòng, sau đó tiện tay ném hai cuộn thẻ ngọc ra: - Cầm đi, hôm nay may cho các ngươi là đại gia đây đang vui nhé, nếu không… hừ hừ!  Nói xong, lắc lắc thân hình mập ú đi xa.  Cho đến khi gã mập đó đi xa hẳn rồi, mới có vài người vây lại đây. Một thiếu nữ mười mấy tuổi nhìn Sở Mặc đầy trách cứ: - Sao con người của ngươi không hiểu chuyện như thế? Thiếu chút nữa hại lây cả bạn mình rồi đấy có biết không? Ông già bảy mươi khác cũng lấy tay vuốt vuốt râu, gật đầu nói: - Tiểu tử, tuổi trẻ nóng nảy dễ dàng chịu thiệt thòi!  Một cụ bà chừng sáu mươi cũng lắc lắc đầu với Sở Mặc: - Bộ dạng đẹp như vậy mà lại ngốc nghếch. May mà ngươi có một người bạn tốt!  Sở Mặc dại ra nhìn mọi người xung quanh, đột nhiên hắn cảm giác… đám người này hình như có vẻ hơi bất bình thường?  - Đi thôi đi thôi… Lâm Vũ lôi Sở Mặc, lặng lẽ truyền âm cho hắn: Lát nữa rồi nói! Sau đó, Lâm Vũ cười nho nhã, vẻ mặt ôn hòa, chắp tay lễ độ với đám người kia. Bọn họ cũng đáp trả rất lịch sự. Lâm Vũ kéo Sở Mặc đến tận một chỗ sâu trong quảng trường.  Sau khi đi được hơn mười dặm, phạm vi mười dặm xung quanh cũng không một bóng người, có thế mới dừng lại.  - Đây rốt cuộc là có chuyện gì?  Sở Mặc cười khổ: - Còn nữa, người anh em, đôi ta không quen chẳng thân, sao ngươi phải giúp ta như vậy?  - Ở nhà dựa dẫm cha mẹ, ra đường dựa dẫm anh em thôi!  Lâm Vũ vung tay lên, nói: - Chẳng qua chỉ là chút tiền lẻ… Sở Mặc chú ý tới, khi nói đến mấy chữ cuối Lâm Vũ có chút miễn cưỡng, lúc đó, mắt y chớp nháy liên tục. Hiển nhiên là với Lâm Vũ, ba ngàn viên tiên tinh cực phẩm chẳng hề chỉ là chút tiền lẻ mà thôi. Nhưng nhờ vậy Sở Mặc cũng đoán được vài phần tính cách của con người này. Thuộc loại trượng nghĩa đến mức ngốc nghếch trong mắt người khác.  - Ha ha, nếu vậy thì ngươi cứ yên tâm đi, về sau ta sẽ bắt gã mập chết dẫm kia quỳ trên mặt đất, dùng số tiên tinh gấp trăm lần ngàn lầnkhác cầu ngươi tha thứ.  Sở Mặc nói.  - Ối giời, anh của ta ơi… Lâm Vũ sợ tới mức nhảy bắn lên như mèo bị dẫm phải đuôi, nhìn khắp chung quanh một vòng, sau đó mới lấy tay vỗ vỗ ngực nói: - Đại ca, coi như lão đệ xin ngươi, về sau đừng có dọa ta như vậy nữa. Thực sự sẽ hù chết người đấy!  Sở Mặc cười lắc đầu: - Được, ta sẽ không nói như vậy nữa, rồi nói cho ta nghe xem, ở đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Lâm Vũ kéo Sở Mặc ngồi xuống quảng trường, giờ đang ban trưa, quảng trường lát đá được ánh mặt trời hâm nóng ấm áp vô cùng, ngồi rất dễ chịu.  Lâm Vũ nói: - Không ai biết lai lịch của Đạo môn này, có người nói rằng chưởng môn của nó là truyền nhân một phái cực kỳ cổ xưa, có thuật thần thông cao cấp nhất!  Nói xong, giơ giơ hai cuộn thẻ ngọc trong tay lên, ném cho Sở Mặc một cuộn: - Chính là bí kíp có tên Cửu Tự Chân Ngôn này! - Hai trăm năm trước, chưởng môn của Đạo môn đã xây dựng môn phái ở đây. Nhưng khi đó, nơi này còn khuya mới huy hoàng như bây giờ. Còn lụn bại vô cùng cơ! Chỉ có vài tòa đạo quan nho nhỏ, đến bóng người cũng chẳng thấy.  Lâm Vũ nói.  Trong lòng Sở Mặc âm thầm gật gù, tự nhủ phải vậy mới bình thường chứ.  - Rồi sau đó thì sao?  Sở Mặc hỏi, hắn muốn biết chưởng môn của Đạo môn này, rốt cuộc là ai, tại sao lại phải buôn bán Cửu Tự Chân Ngôn bừa bãi như vậy? Hắnvừa dùng thần thức nhìn lướt qua cuộn thẻ ngọc trong tay, quả thực giống y xì đúc Cửu Tự Chân Ngôn mà hắn có!  Nói cách khác, môn phái này đang buôn bán bừa phứa thánh thuật… như bán rau cải trắng!  Đây đúng là không còn thiên lý mà!  - Sau lại, tám môn đồ của y bắt đầu thu nạp đệ tử rộng rãi khắp chốn. Nhưng ban đầu cũng chẳng mấy ai đi tin bọn họ cả, cảm thấy đây đúng là phường hát rong.