[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 114 : Chuyện năm đó (2)
Ngày đăng: 05:19 22/08/19
Thực lực của Đại Tề hoàn toàn không thua kém đế quốc cường đạinhư Đại Hạ!
Hắn tuy không cùng Đại Tề trực tiếp giao chiến, nhưng đôi bên chính là tử thù!
Sở Mặc cũng không cảm thấy thân phận của hắn có thể giấu kín. Một ngày nào đó, Đại Tề sẽ biết người phá hủy những bố trí trong suốt hai mươi năm, phá vỡ kế hoạch lâu dài của bọn họ lại chính là tôn tử của một danh tướng Đại Hạ.
Đến lúc đó, bọn hắn sẽ bỏ qua cho mình sao?Trước giờ Sở Mặc cũng không có tính ngồi chờ người ta đến đánh, thực chất hắn luôn tâm huyết và kiêu ngạo, cho nên người thường căn bản không thể lý giải được.
- Ta cảm thấy chuyện này có thể làm được!
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, sau đó liếc nhìn Hứa Nhị Phù:
- Có hai vị đại thiếu gia tọa trấn, ta tin tưởng... làm được chuyện này không khó!
- Chuyện cụ thể, lúc trở về ta sẽ nói thúc thúc cụt tay tới tìm ngươi.Trong tay hắn có nhiều chiến sĩ tinh nhuệ đã rời bỏ quân ngũ. Những chiến sĩ này, độ trung thành thì khỏi nói, thân thủ cũng bất phàm, có thể làm nòng cốt căn bản lúc ban đầu cho thế lực của chúng ta.
Diệu Nhất Nương gật gật đầu:
- Rất tốt!
Hứa Nhị Phù bỗng nhiên nói:
- Nếu chỉ có vậy, ta cảm thấy Thao Thiết lầu của chúng ta, cũng nên bắt đầu khuếch trương phạm vi lớn! Nó chẳng những có thể kiếm tiềncho chúng ta, mà còn có thể che giấu giúp chúng ta.
- Đúng vậy, chỉ có điều... có đủ tiền để làm không?
Sở Mặc nhớ tới nguyên thạch của mình mà lòng cảm thấy rất bi thương.
- Hiện tại, tiền của chúng ta dù có mở hơn mười chi nhánh cũng dư dả.
Diệu Nhất Nương cười nói:
- Hai vị đại thiếu gia chính là hai vị chưởng quầy phủi tay, đem việc kinh doanh ném này cho ta. Mà hỏi cũng không thèm hỏi một câu, nếu ta có tâm, e rằng hiện tại chỉ sợ đã thành một trong những nữ nhân giàu có nhất Đại Hạ rồi!
- Hắc hắc, chúng ta đều là người một nhà, tại sao phải xa lạ như vậy? Tính tình của Hứa Nhị Phù chính là có chết cũng muốn chiếm tiện nghi người khác.
Diệu Nhất Nương trừng mắt nhìn Hứa Nhị Phù, nói:
- Ngươi ngoan ngoãn ngậm miệng lại cho ta! Bằng không lão nương không ngại đem ngươi ném ra cửa sổ.
- Làm gì dữ vậy, ta cũng không phải là có ý kia...
Hứa Nhị Phù yếu ớt giải thích.
Diệu Nhất Nương cầm lấy bầu rượu, rót cho Sở Mặc trước, sau đó rót cho Hứa Nhị Phù, cuối cùng mới rót cho mình một ly đầy. Nâng chén rượu lên nhìn hai người, có chút xúc động nói:
- Nói thật, tuy rằng thiếp thân lớn tuổi hơn hai vị thiếu gia không ít,nhưng cái này mệnh này là các ngươi cho ta! Cho nên, chuyện của các ngươi, chính là chuyện của Diệu Nhất Nương ta, hai vị thiếu gia yên tâm, chuyện này Nhất Nương nhất định sẽ toàn lực ứng phó!
Nói xong, Diệu Nhất Nương cầm trong tay chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Sở Mặc và Hứa Nhị Phù liếc mắt nhìn nhau, cũng uống cạn rượu trong tay.
Hứa Nhị Phù nói:
- Tiểu hắc ca nói rất đúng, chuyện năm đó là hai chúng ta vừa hay gặp đúng lúc thôi. Gặp được, dĩ nhiên là dù thế nào cũng phải làm.
Sở Mặc gật gật đầu.
Hứa Nhị Phù còn nói thêm:
- Huống chi tỷ tỷ còn đẹp như vậy!
-...
Sở Mặc và Diệu Nhất Nương mặt mày xám đen, không nói gì nhìnHứa Nhị Phù.
- Khụ khụ... Ý của ta là, cho dù người khác gặp chuyện như vậy, ta cũng sẽ không làm ngơ.
Hứa Nhị Phù chột dạ giải thích.
Sở Mặc nhìn vành mắt ửng đỏ của Diệu Nhất Nương, nhớ lại những sự tình phát sinh năm đó.
Nói đến Diệu Nhất Nương, phải nói về chuyện bốn năm trước.Năm đó, Sở Mặc và Hứa Nhị Phù, đều chỉ có chín tuổi.
Nếu ở một gia đình bình thường thì chín tuổi chỉ là hai nhóc con thò lò nước mũi. Nhưng hai người này, vào thời điểm chín tuổi, cũng đã làm ra rất nhiều chuyện mà ngay cả người trưởng thành không theo kịp.
Đúng vậy, vào năm đó, Hứa Nhị Phù chuộc thân cho vị Thanh quan nhân nổi tiếng nhất ở thanh lâu lớn nhất trong Viêm Hoàng Thành.
Bởi vì chuyện này, Hứa Nhị Phù lúc ấy cũng gặp nhiều áp lực tương đối lớn, chẳng những áp lực đến từ gia đình, mà còn có đến từ các nơi khác. Tòa thanh lâu kia có thể trở thành thanh lâu lớn nhất Viêm HoàngThành, người đứng phía rõ ràng cũng không tầm thường. Thậm chí có truyền thuyết còn cho rằng ông trùm giấu mặt đứng phía sau thanh lâu lại chính là thân vương Hạ Kinh.
Nhưng Sở Mặc và Hứa Nhị Phù đều biết rằng đây không phải là truyền thuyết.
Một tòa thanh lâu để bồi dưỡng ra một Thanh quan nhân, ít nhất cũng phải mất bảy tám năm thậm chí là mười mấy năm. Quá trình này cần tiêu hao vô số tài lực và tâm huyết mới có thể nuôi dưỡng được tới một Thanh quan nhân ưu tú.Vị Thanh quan nhân kia là nổi tiếng nhất... Phải tiêu hao bao nhiêu tâm huyết và tài lực, lại càng không cần phải nói.
Mặc dù như thế, đối với một thanh lâu cao cấp nhất mà nói, ngược lại cũng không phải không bồi thường nổi một vị Thanh quan nhân nổi tiếng nhất.
Cái gọi là nổi tiếng nhất, cũng là nắm đi ra đấy. Đi rồi một, tái nắm một thì ra là rồi. Nhưng này lỗ hổng nhất mở, như vậy ngày sau, lại có giống Hứa Nhị Phù loại này cao nhất quan lại con cháu đến yếu nhân, cái này thanh lâu đã có thể thảm rôi.Phỏng chừng không dùng được vài năm, phải trực tiếp đóng cửa.
Cho nên nhà thanh lâu kia cũng liều chết chống lại, và vừa đấm vừa xoa, tìm rất nhiều quan hệ, cầu Hứa Nhị Phù buông tha cho Thanh quan nhân kia.
Nhưng một lần này, người ủng hộ Hứa Nhị Phù mang Thanh quan nhân đó nhất... Cũng là Sở Mặc!
Bởi vì lúc ấy, Hứa Nhị Phù nếu không mang cô nương kia đi, kết cục của nàng... Sẽ cực kỳ thê thảm!Thanh quan nhân của Thanh lâu, trên lý luận mà nói, là chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Các nàng từng người đều có được tài nghệ không tầm thường, cầm kỳ thi họa thêu may nữ công, mọi thứ tinh thông.
Nổi tiếng nhất chính là cái gì, đương nhiên tài nghệ tốt nhất cũng chính là cái đó.
Nhưng việc không bán thân... Kỳ thật cũng chỉ là dừng lại ở trên lý luận, nếu thật bị đại nhân vật có quyền thế coi trọng, chỉ bán nghệ... vậy chính là một tầng giấy mỏng manh, đâm một cái liền PHÁ...!
Lúc ấy nhìn trúng Thanh quan nhân kia đấy, không là người khác,đúng là Đại Hạ Quốc đương triều nội các Thủ Phụ, ngoại trừ Hoàng thượng, chính là người nam nhân có quyền thế nhất kia Hạ Kinh!
Nghe nói chuyện này hình như cũng không to tát gì, văn nhân đi dạo thanh lâu đó là chuyện phong nhã.
Tuy Hạ kinh gần sáu mươi, nhưng bảo dưỡng lại rất tốt, cả người đầy khí chất nho nhã. Cộng thêm khí chất của người thượng vị quyền cao chức trọng, đủ hấp dẫn vô số cô gái sà vào lòng lão.
Người ta là vương gia, Thủ phụ nội các, muốn sủng hạnh một thanh quan nhân thanh lâu, nói ra chẳng khác gì là may mắn bằng trời của thanh quan nhân đó.