[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 1158 : Đừng làm anh hùng
Ngày đăng: 05:32 22/08/19
Không khí trong phòng càng trở nên kiều diễm hơn, trên khuôn mặt tuyệt sắc kia của Kỳ Tiêu Vũ như đang được bao phủ bởi một tầng sáng mỏng manh. Sợi tơ hắc ám đan xen trong mắt càng khiến nàng trở nênđặc biệt dụ dỗ.
Thời điểm như vậy mà Sở Mặc không bị mê hoặc chút nào là không thể. Dù hắn biết rõ, bất kể là tỉnh táo hay mê man, Kỳ Tiêu Vũ đều sẽ không từ chối hắn. Nhưng Sở Mặc vẫn vô cùng cố chấp, hy vọng có thể để dành ngày này, đến lúc hai người đều cực kỳ tỉnh táo… tình cảm đã chín muồi.
Mà không phải như bây giờ, Kỳ Tiêu Vũ bị hơi thở đen tối ăn mòn, gần như đã mất đi toàn bộ lý trí… mà chiếm lấy nàng.
Sở Mặc nghĩ tới nghĩ lui hòng tìm ra một cách gì đó có thể giúp KỳTiêu Vũ thoát khỏi trạng thái trước mắt.
Thực ra, Sở Mặc cũng không biết, tình trạng bị hơi thở đen tối ăn mòn của Kỳ Tiêu Vũ gia tăng, là có quan hệ tới viên đan dược vừa rồi của hắn!
Cấp bậc của viên đan dược đó…. Thật sự quá cao!
Cao đến mức không có khả năng xuất hiện trong Tiên Giới!
Hơn nữa, với Kỳ Tiêu Vũ đã bị dung hợp với hơi thở đen tối kia mà nói, loại đan dược này là một liều thuốc cực bổ. Trong quá trình chữa trịvết thương, vì hiệu lực thuốc quá mạnh mà sẽ tấn công vào biển ý thức của Kỳ Tiêu Vũ ở một mức độ nào đó.
Nếu Kỳ Tiêu Vũ còn chưa dung hợp với Hắc Ám Thánh Khí, thì loại tấn công này vốn chẳng đáng kể gì, thậm chí còn có điểm tốt, khiến cho biển tinh thần càng thêm rộng lớn.
Nhưng hiện giờ, hơn nửa biển tinh thần đều bao phủ màu đen!
Một khi bị tấn công, mảnh đại dương màu đen kia liền bắt đầu bạo động, trong không gian tinh thần của Kỳ Tiêu Vũ nổi lên một cơn sóng gió động trời. Loại tấn công như vậy làm sao Kỳ Tiêu Vũ có thể chịu đựng được khi mới ở cảnh giới này? Cho dù là cảnh giới Thiên Tiên, Chân Tiên cũng… không thể nào chịu đựng nổi!
Trừ phi hiện tại Kỳ Tiêu Vũ đã leo lên ngôi vị Đế Chủ, thì có lẽ còn trấn áp được, nếu không, nàng hoàn toàn không có một chút sức chống cự nào.
Lúc này, trong biển ý thức của Sở Mặc xuất hiện một phương thuốc.
Sở Mặc đầu tiên hơi ngẩn ra. Thương Khung Thần Giám vốn yên lặng đã lâu không ngờ nay lại cung cấp ra một phương thuốc. Sở Mặcđại khái đã đoán được công dụng của phương thuốc kia, hẳn là dùng để ổn định biển tinh thần.
Vật liệu luyện dược trong tay Sở Mặc đã có đầy đủ, vì thế Sở Mặc cố gắng chế tạo trong thời gian ngắn nhất, sau đó cho Kỳ Tiêu Vũ dùng.
Hiệu lực của thuốc mau chóng tản ra, sắc hồng trên khuôn mặt Kỳ Tiêu Vũ dần dần thối lui. Hai luồng xám giao nhau trong mắt nàng cũng dần dần biến mất, cuối cùng hoàn toàn khôi phục vẻ trong trẻo, sau khi thoáng nhìn qua Sở Mặc với vẻ thẹn thùng vô hạn, liền trực tiếp ngủ say.
Quá mệt rồi! Vừa rồi khi phải liều mạng chống cự sự ăn mòn của hơi thở đen tối, Kỳ Tiêu Vũ gần như đã hao hết toàn bộ sức mạnh tinh thần.
Sở Mặc nhìn Kỳ Tiêu Vũ đang say ngủ với vẻ mặt đau lòng, thầm nghĩ: Cứ như vậy không phải là cách, xem ra ta cũng cần đi Huyễn Thần Giới một chuyến rồi, Giới Linh đã biến mất, chẳng biết còn sống hay không, hẳn ta phải lên thiên tầng để găp cô gái thần bí kia, thuận tiện hỏi chuyện của Tư Đồ Đồ, rốt cục đã có chuyện gì xảy ra? Gì mà bồi dưỡng tiểu nha hoàn cho ta… này không phải là đùa giỡn sao? Ta nào có phải đại thiếu gia gì.
Nghĩ vậy, Sở Mặc không khỏi nhớ tới người trẻ tuổi đã lặn lội vượtqua cả ngân hà xa xôi tìm tới, mở miệng là nói tiểu tạp chủng… trái tim Sở Mặc liền có cảm giác nhói đau.
- Lần này ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng! Dựa vào đâu mà các ngươi cứ lừa gạt ta? Hay là… các ngươi cảm thấy có thể nắm mọi thứ trong tay?
Sở Mặc hít sâu một hơi, sau đó, lấy phân thân hoàn hảo trong Thương Khung Thần Giám ra, rồi đem nguyên thần nhập vào đó.
Lập tức, phân thân hoàn hảo mở hai mắt ra, đọc khẩu quyết, trực tiếp biến mất trong hư không. Bản tôn Sở Mặc thì ngồi yên lặng bảo vệ bên cạnh Kỳ Tiêu Vũ, một khắc cũng không muốn rời.
. . . . . .
Thiên tầng, Huyễn Thần Giới.
Trong Huyễn Thần điện, một cô gái đang chơi cờ cùng một ông già.
- Thời gian trước có người bên kia tới.
Cô gái nói.
- Ta cảm ứng được.
Ông già gật đầu.
- Còn là người vương tộc.
Cô gái lại nói.
- Không phải chết rồi sao?
Ông già hỏi lại.
- Ngươi không có điều gì muốn nói sao?
Cô gái nhặt một quân cờ, ngẩng đầu, đôi mắt sáng như sao ngừng lại trên khuôn mặt ông già.
- Ngươi muốn ta phải nói gì?
Ông già hỏi.
- Mắng chửi cũng được mà!
Cô gái trợn trắng mắt:
- Bởi vì ta không biết cách chửi người khác cho lắm…
- …
Vẻ mặt ông già không còn gì để nói, than nhẹ một tiếng.
Một lát sau, bỗng nhiên.
- Tiên sư cái thằng nhãi cháu chắt kia, một đám khốn kiếp ăn no rỗi việc! Đồ tự đại trong mắt trừ mình ra vĩnh viễn không nhìn thấy người khác! Một đám tự nhận là cao quý nhưng thực ra còn hèn hạ hơn con dế nhũi, đáng thương đến mức người khác không biết phải nói gì! Một lũ ngu xuẩn! Bọn sâu mọt! Đám khốn kiếp! Đều đáng chết! Bọn chúng sớm nên bị đánh từ Tiên Vực La Thiên rớt đến đáy làm bụi bặm, cho bọn chúng u mê ngàn vạn năm trong vòng luân hồi chuyển thế vô tận, xem bọn họ còn giả vờ cao quý đến đâu! @#@#$!
Ông già mắng một hơi thành tràng dài, mắng đến mức cô gái phải trợn mắt há miệng.
Mãi lâu sau.
- Mắng xong chưa?
- Trước mặt cô nương như ngươi, ta thôi không mắng những lời khó nghe như vậy nữa.
Ông già hơi hơi đỏ mặt.
- Vậy từ cuối cùng mà ngươi nói?
- Đó là trợ từ ngữ khí thôi, chúng ta đừng keo kiệt như vậy có được không?
- Được rồi. Cô gái nói xong, hạ quân cờ trong tay xuống:
- Ngươi lại thua rồi.
- Cái gì là ta lại thua rồi… Nói cứ như ta đã từng thắng ấy!
Vẻ mặt ông già đầy bi phẫn.
- Hắn đến rồi.
- Hả?
- Ngươi không trốn tiếp nữa sao?
Cô gái nhìn ông già:
- Nhưng mà ta cảm thấy không tất yếu rồi, bởi hai tinh trận kia đều đã bị phong ấn. Ít nhất trong vòng trăm năm, người bên kia là không còn cách nào tới đây.
- Vậy không trốn nữa! Có vài việc cũng nên cho hắn biết rồi.
Ông già trầm giọng nói.
- Ngươi thật sự muốn nói?
Cô gái nhíu nhíu đôi lông mày đen tuyền.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Ông già hỏi lại.
- Cho dù tinh trận bị phong ấn, nhưng tên của tiểu thư… vẫn là một điều cấm kỵ. Ta tin, chỉ cần ngươi nhắc tới, bên kia nhất định có cách để đến được đây. Chỉ là tinh trận mà thôi, mặc dù có chút khó khăn… nhưng vẫn không thể gây trở ngại cho bọn họ. Không phải sao?
Mặt của cô gái thản nhiên mang theo chút châm chọc.