[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 1167 : Khi gió nổi lên (1)
Ngày đăng: 05:32 22/08/19
Đỗ Tùng cũng dựa theo tổ huấn, truyền lại chuyện về truyền âm thạch với hai đứa con trai. Nhìn tia sáng ảo tưởng trong mắt hai đứa con trai, Đỗ Tùng không đành lòng nói cho bọn nó biết tình hình thực tế. Chỉ đành bỏ ra cố gắng nhiều hơn nữa để bồi dưỡng hai đứa con trai và một đứa con gái này, hy vọng bọn nó có thể ưu tú hơn một chút.
Ngày này, Đỗ Tùng đang uống rượu cùng cha y. Đồ nhắm rượu là một con dã thú khá hiếm có do cha y săn được trong núi. Thịt rất ngon, dùng nước trắng nấu chín lên thì mùi thơm tỏa bốn phía, lại dùng tương chế ra từ phương pháp nấu chế gia truyền của tổ tiên Đỗ gia rải phíatrên. . . quả thực là mỹ vị nhân gian chân chính.
Hai người uống rượu rất vui vẻ, dù sao loại mỹ thực này cho dù là nhân vật lớn cũng khó mà gặp được. Bọn họ tham ăn thuần túy là vận may cho phép.
- Cha, con mời cha một ly.
Đỗ Tùng nâng chén rượu lên, ra hiệu với lão già phía đối diện.
Nam nay y 43 tuổi đã đến Nguyên Anh kỳ đỉnh. Lại nói, ở thành Viễn Vọng này cũng coi như một nhân vật số má. Cha của y cũng là tu vi Nguyên Anh kỳ nhưng là trung kỳ Nguyên Anh. Năm nay đã hơn trăm tuổi, hạc phát hồng nhan (già nhưng vẫn tráng kiện), nhìn qua cũng có vẻ đạo cốt tiên phong.
Lão nhân cũng nâng chén rượu lên cụng chén với đứa con một cái, uống một hơi cạn sạch.
Lúc này, góc sáng sủa trong phòng truyền tới một đợt dao động rất nhỏ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau đều thấy vẻ nghi hoặc trong mắt người kia. Sau đó, cha của Đỗ Tùng dẫn đầu kịp phản ứng: Là khối truyền âm thạch!
Đỗ Tùng cũng thay đổi vẻ mặt, sau khi kinh ngạc thì lấy truyền âm thạch đã rất xưa cổ ra, trên mặt lộ vẻ trịnh trọng nhìn về phía cha của y.
- Kích hoạt.
Trên mặt cha của Đỗ Tùng lộ ra vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Sau khi Đỗ Tùng nói câu kích hoạt truyền âm thạch, lập tức từ bên trong truyền ra một thanh âm trầm thấp:
- Là hậu nhân của Đỗ Hiếnđúng không?
Khóe miệng Đỗ Tùng co quắp, rất nghiêm túc đáp:
- Vãn bối là cháu của Đỗ Hiến, xin hỏi ngài là ai?
- Không cần phải biết ta là người như thế nào, bây giờ ta đến báo cho ngươi biết thân phận của ngươi: tổ tiên Đỗ Hiến của ngươi, là thuộc hạ trung thành dưới tay Phục gia, là một nhân viên tình báo. Khối truyền âm thạch này chính là căn cứ xác minh thân phận của các ngươi! Bây giờ có một nhiệm vụ phải giao cho các ngươi, sau khi hoàn thành nghiệm vụ các ngươi có thể trở về Phục gia, trở thành người của Phục gia. Ta sẽ lập tức đăng ký tên của các người trong danh sách. Nếu khôngmuốn cũng không miễn cưỡng nhưng phải hứa là quyết không nói ra chuyện này, bằng không sẽ phải chịu đả kích mang tính hủy diệt của Phục gia!
Thanh âm trong truyền âm thạch rất nghiêm túc.
Đỗ Tùng ngẩn người tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt, thanh âm cũng hơi run rẩy:
- Phục gia? Phục gia nào?
- Là phục gia lớn nhất trên Tiên giới!
Bên truyền âm thạch, thanh âm trầm thấp nói. Cha của Đỗ Tùng ở một bên liên tục gật đầu với đứa con, ra hiệu y nhanh chóng đồng ý.
Đỗ Tùng hít sâu một hơi:
- Ta. . . Ta đồng ý.
- Được, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết nhiệm vụ này.
Cho đến khi bên truyền âm thạch đã hoàn toàn không có một tiếng động nào nữa, Đỗ Tùng vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần được. Thật lâu sau, y mới nhìn cha mình, lẩm bẩm:
- Cha. . . chúng ta. . . là người của Phục gia? Trên mặt của cha Đỗ Tùng cũng mang vẻ không dám tin, khẽ thở dài:
- Phải thế rồi! Lúc nhỏ ta nghe ông nội của con nói qua một lần, nói Đỗ gia chúng ta thật ra đến từ một gia tộc lớn. . . chỉ có điều sau ta hỏi lại thì ông nội của con lại không nói gì nữa. Chỉ có bảo ta phải chú ý tới truyền âm thạch, nói ngày nào đó truyền âm thạch vang lên thì đó chính là khúc nhạc dạo để chúng ta trở về.
- Trời ơi. . . không nghĩ tới, không ngờ thật sự sẽ có chuyện này xảy ra.
Đỗ Tùng cảm thán. Nhất thời, toàn một thế hệ nam vực Tiên giới không biết có bao nhiêu người đồng thời cảm thán như vậy.
Lâm Vũ cũng đang ngẩn người với cha của mình:
- Chúng ta là người của Phục gia?
Lâm Vũ cảm thấy đây quả thực là trò đùa lớn nhất ông trời cho gã. Vẻ mặt gã chăm chú nhìn cha mình:
- Cha, người không phải vẫn có chút tò mò, con đến tột cùng là tại sao lại nhận được lượng của cải lớn như vậy?
Cha của Lâm Vũ là một ông già nhìn qua khoảng 50 tuổi, thật ra thì so với tuổi đó còn lớn hơn. Trong các đứa con, đối với đứa này vô cùng cưng chiều. Lâm Vũ cũng không chịu thua kém, chẳng những không bị làm hư mà ngược lại trong đám bạn cùng lứa tuổi coi như là một người ưu tú. Điều này làm cho cha của gã cảm thấy vui mừng và kiêu ngạo.
- Đạo môn bị diệt, con chẳng những không vào những Đạo Môn xui xẻo còn lại, ngược lại chiếm được một lượng lớn tài phú kinh người, khoản của cải này thậm chí có thể chống đỡ con tu luyện tới Phi Thăng Kỳ. . . cha, người không phải vẫn tò mò chuyện này sao?
Trong lòng Lâm Vũ còn có một bí mật lớn hơn nữa, chính là bản danh sách mỏng mà Sở đại ca cho gã.
Vật kia. . . mới là của cải lớn nhất trên người gã!
Nhưng đó là do Sở đại ca đưa cho gã, gã quyết không thể phụ ý tốt của Sở đại ca, quyết không thể nói bí mật này ra. Cha Lâm nhìn vẻ mặt thành thật của Lâm Vũ, không nhịn được cười rộ lên:
- Hay là có liên quan đến chuyện này?
Lâm Vũ gật gật đầu, nói:
- Con gặp được quý nhân ở Đạo Môn tên là Sở Tiểu Hắc. Đương nhiên, đây là tên giả Sở đại ca dùng, người kinh tài tuyệt diễm kia, làm sao có thể gọi tên đó được?
Cha Lâm khẽ nhướng đuôi mày, bảo:
- Vậy nói không chừng trong Tiên giới đã từng có một cao thủ kinh tài tuyệt diễm. . . tên là Lưu Cẩu Đản.
- Cha đang cãi cùn đấy à?
Lâm Vũ nhíu mày nói:
- Con có chứng cớ đây!
Nói xong, gã nói tiếp:
- Trước đó con từng bị Phục Phong của Phục gia tóm được, hắn nói Sở đại ca làm hỏng đại sự của hắn. Đúng rồi, Phục Phong đó đã từng là một trong 72 cao thủ Đạo Môn. . . một trong. Tuy nhiên sau này lấy một nữ tử xinh đẹp, Sở đại ca dường như có quen, nàng kia cũng đặc biệt thân thiết với Phục Phong, Sau khi nói với Phục Phong thì Phục Phong bỏ qua.
Lâm Vũ nói đến đây ngẩng đầu lên nhìn về phía cha của gã:
- Cho nên, người gọi là Sở Mặc mà Phục gia truy kích. . . nhất định chính là Sở đại ca! Tuy là con không rõ lắm tại sao chuyện lại trở thành như vậy nhưng cha. . . chuyện này chúng ta không thể tam gia vào.