[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 1204 : Nhà Gia Cát thật thảm

Ngày đăng: 05:33 22/08/19

Tu sĩ này sắp khóc đến nơi, mẹ nó đây là chuyện gì thế? Rõ ràng đã phong ấn đối phương, nhưng lại chẳng thể làm gì được hắn! Lúc này, Sở Mặc liền mở miệng, thản nhiên nói: - Chơi đủ chưa? Nếu đã chơi đủ, có phải nên đến lượt ta rồi không?  - A!  Tu sĩ Gia Cát cầm Nhuyễn Cốt Đan này lập tức kêu lên đầy sợ hãi, ném luôn Nhuyễn Cốt Đan xuống đất, xoay người bỏ chạy!  Bị sợ đến vỡ mật. Đám tu sĩ Gia Cát còn lại cũng lùi hết về phía sau, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc tràn đầy hoảng sợ. . .  Cánh tay của Sở Mặc chậm rãi. . . giật giật.  - Phù trấn tiên?  Có ánh sáng lóe lên từ trong con ngươi của Sở Mặc: - Đúng là đồ tốt.  Gia Cát Trường Phong giận dữ hét lên: - Cùng nhau xông lên đi, chém hắn, tuyệt đối đừng để hắn xé mấtlá bùa đó!  Tiếng rống giận tuy rung trời, nhưng người dám chân chính xông lên lại chẳng có một ai!  Toàn bộ mấy trăm người lùi cả phía sau, lần này. . . họ đúng là đã sợ mất mật. Bảo vật lấy của Đế Chủ trên Thiên giới mà cũng không trấn áp nổi tên yêu nghiệt này, bọn họ còn có cách nào? Làm gì được nữa đây?  - Xông lên đi. . . !  Gia Cát Trường Phong gầm thét giận dữ, hộc một cái phun cả máu tươi ra, bi phẫn rít gào: - Nhà Gia Cát tại Tiên giới chúng ta có thể trở về dòng chính trên Thiên giới hay không, đều phụ thuộc cả vào thời khắc này! Các ngươi còn chần chờ gì nữa?  Không ai đáp lại, tất cả mọi người vẫn im lặng lui về phía sau. Mặc dù có vài người nóng lòng muốn thử, ngập ngừng định tiến lên, nhưng dưới chân lại như bị mọc rễ vậy, ghim chặt trên mặt đất, không thể động đậy nổi.  - Hắn cũng chưa hoàn toàn khôi phục mà!  Gia Cát Trường Phong gào lên, tròng mắt đỏ au, rốt cục không nhịn nổi nữa, trực tiếp tự mình lao về phía Sở Mặc. Cánh tay Sở Mặc lại giật giật, năm ngón nhẹ nhàng co duỗi, nhìn Gia Cát Trường Phong đang xông lại, nhe răng cười: - Sợ rồi?  - Ông đây chém chết ngươi!  Trong giây lát Gia Cát Trường Phong vung thanh kiếm trong tay lên, hung hăng chém về phía cổ Sở Mặc.  Ke. . ng!  Một tiếng động lớn vang lên, thanh trường kiếm sắc bén đứt lìa như khúc củi mục, chỉ kịp để lại trên cổ Sở Mặc một dấu ấn mờ nhạt. Sở Mặc cười nói: - Nếu nơi này không bị phong ấn, thì nhát kiếm đó của ngươi mới lấy đầu ta được!  - A a a a a a!  Gia Cát Trường Phong như đã phát điên vậy, không thèm quan tâm Sở Mặc đang nói gì, chỉ nắm chặt thanh kiếm gãy bổ cuồng loạn về phía cổ của Sở Mặc.  Sự rồ dại của y cuối cùng cũng châm lên được lòng đồng cảm của các tu sĩ Gia Cát khác. Lại thêm mười mấy người liều mạng xông lên, vung vũ khí trong tay, điên cuồng bổ về toàn thân của Sở Mặc, có ngườicòn ý đồ đâm vào đôi mắt của hắn. . .  Nhưng nhát kiếm đâm về mắt của Sở Mặc thì lại bị Thí Thiên chặn đứng.  Keng!  Tiếng kim loại ma sát chói tai vang lên.  Có tu sĩ Gia Cát giận dữ hét: - Mắt hắn là nơi yếu nhất. . . đao của hắn đang bảo vệ chủ, mau tấn công vào mắt hắn! Lập tức, mười mấy tu sĩ đều đồng loạt tấn công về phía mắt Sở Mặc.  Lại có thêm mười mấy tu sĩ xông lên muốn trợ giúp.  Lúc này, phạm vi hoạt động của Sở Mặc lại mở rộng thêm một khoảng lớn, khuỷu tay hắn gập lại, tay kia. . . cũng chụp lên tấm trấn tiên phù.  - Giết!  Tất cả tu sĩ Gia Cát đều điên rồi, trong lòng họ vô cùng rõ ràng, một khi ma đầu kia xé được lá bùa xuống, thì chính là ngày tàn của bọn họ! Có thêm càng nhiều người muốn xông lên giết Sở Mặc, nhưng xung quanh Sở Mặc đã bị vây chặt như nêm cối, bọn họ chỉ có thể lo lắng suông ở ngoài mà thôi.  Trên gương mặt Sở Mặc phảng phất nét tươi cười đầy bỡn cợt, nhưng sâu trong con ngươi lại tràn đầy sát ý điên cuồng.  K. . e. . n. . g!  K. . e. . n. . g!  Keng! Thí Thiên phập phù trong không trung ngăn cản những đòn tấn công điên cuồng của các tu sĩ nhà Gia Cát, những đòn tấn công đó đều nhằm về phía mắt của Sở Mặc!  - Thanh đao chết tiệt này!  Gia Cát Trường Phong sắp phát điên rồi. Mắt nhìn bàn tay của Sở Mặc ngày càng tới gần trấn tiên phù. . . y không khỏi gào lên phẫn nộ: - Giữ tấm bùa kia lại! Đừng cho hắn đụng tới!  Một tu sĩ Gia Cát trực tiếp nhảy bổ nhào vào trước người Sở Mặc, dùng một cánh tay đè chặt lá bùa trên ngực Sở Mặc, một tay khác thì cản tay Sở Mặc lại. Cứ như vậy, sự tấn công nhằm vào mắt Sở Mặc cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng, vì còn phải làm sao để tránh tổn hại đến người nhà.  Sở Mặc không ngừng vận hành khẩu quyết chữ “Nhân”, rốt cuộc cũng cảm giác được phong ấn lơi lỏng nhiều hơn.  Bốp ~!  Tay Sở Mặc dùng sức túm chặt cánh tay gã tu sĩ đang chặn trên cơ thể hắn.  - A! Tu sĩ thấy chết không sờn này gang họng rống lên một tiếng thảm thiết, nguyên cánh tay vậy mà bị Sở Mặc bóp cho nát vụn xương!  Sau đó, tay Sở Mặc lại giật mạnh… thân thể tu sĩ này trực tiếp bị Sở Mặc kéo văng ra ngoài.  Lúc này các tu sĩ Gia Cát còn lại càng thêm điên cuồng, những đòn công kích vào mắt Sở Mặc trở nên hiểm ác rất nhiều. Nhưng bất đắc dĩ chính là, hoàn toàn không có cách nào đột phá được hàng rào phòng ngự của Thí Thiên. Cuối cùng, Thí Thiên gần như xoay ngang ra chắn hết mắt của Sở Mặc. Dù công kích của họ có sắc bén, ác độc thế nào, nhưng Thí Thiên vẫn ở đó lù lù bất động.  - Thí Thiên, lát nữa sẽ cho ngươi uống máu thoải mái!  Sở Mặc nghiến răng nghiến lợi nói, bàn tay cuối cùng cũng vươn đến lá bùa trước ngực!  Xoẹt!  Sở Mặc bóc lá bùa này xuống, rồi cất luôn vào trong túi áo. Đây là đồ tốt đấy, chưa biết chừng sau này hắn còn có thể dùng để bẫy kẻ khác!  Rầm! Trong nháy mắt khi Sở Mặc gỡ bỏ lá bùa, đám tu sĩ nhà Gia Cát gần như lập tức né hết ra, tan tác chim muông.  Ngoại trừ Gia Cát Trường Phong vẫn còn điên cuồng tấn công, đã không một ai dám ở lại bên cạnh Sở Mặc nữa.  Sở Mặc tay nắm chuôi đao Thí Thiên, nhấc chân đạp văng Gia Cát Trường Phong ra xa mấy trượng.  Phụt!  Gia Cát Trường Phong hộc ra một ngụm máu lớn, trong hai cặp mắtđỏ ngầu của y vẫn chất chứa sự điên cuồng không hề thuyên giảm.  Sở Mặc nhấc chân đi đến trước mặt Gia Cát Trường Phong, dưới con mắt nhìn chăm chú của y, giơ đao chém xuống, cắt gọn đầu của Gia Cát Trường Phong, sau đó lại đâm thêm một nhát vào đạo đài, lạnh giọng nói: - Thí Thiên… uống cho đã đi!  Dòng máu kỳ Phi Thăng của Gia Cát Trường Phong bị Thí Thiên hút cạn gần như chỉ trong nháy mắt. Dưới cái nhìn hoảng sợ của vô số người, vị gia chủ của chi Gia Cát Tiên Giới nhanh chóng biến thành một bộ thây khô.