[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 1214 : Thầy trò gặp lại

Ngày đăng: 05:33 22/08/19

Tinh Nhi và Nguyệt Nhi lập tức mừng rỡ nhảy cẫng lên, sau đó không nói mà cùng lúc ngậm miệng lại, ánh mắt khẽ đưa qua đã hiểu được tâm ý của đối phương.  Rất nhanh thôi, hai gia tộc bậc trung trên Tiên Giới là Tống gia và Triệu gia, mỗi nhà sẽ có một nữ nhân con của vợ chính thất bỏ đi không biết tung tích nơi nào.  Dưới một mái đình hóng mát, bên dòng nước chảy có một gốc cây già và một cây cầu nhỏ dẫn vào Sơn trang.  Sở Mặc thân mặc một bộ xiêm y màu xanh ngồi bên cạnh bàn, đối diện hắn là một người mặc đồ hắc y, đó chính là Ma Quân vẫn với dáng vẻ anh tuấn hào sảng đó, bên cạnh Ma Quân là Tiểu Điệp, nàng mặc một bộ xiêm y màu đỏ.  - Có việc gì à?  Ma Quân nhìn Sở Mặc lấy bản tin ra gõ mấy chữ, liền hỏi. Nếu đổi lại là năm xưa, e là hắn sẽ không hỏi câu này, nhưng hiện tại, có hồng nhan bên cạnh, tâm cảnh của hắn cũng đã thay đổi rất nhiều.  - Có hai tiểu cô nương rất thú vị muốn gia nhập vào Phiêu Diêu Cung trên Tiên Giới của con.  Sở Mặc mỉm cười: - Năm xưa đồ nhi từng gặp họ trong Huyễn Thần Giới, dường như đồ nhi còn khiến cho hai đôi tình nhân này phải chia tay.  Ma Quân trợn tròn hai mắt nhìn Sở Mặc: - Bên cạnh ngươi có nhiều tiểu cô nương như vậy, sao còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa?  Tiểu Điệp ngồi bên che miệng cười tủm tỉm: - Nào có ai như chàng tự nói đồ đệ mình như vậy?  - Sư nương là tốt nhất, người thấy đấy sư phụ của con còn không cho con cơ hội giải thích nữa.  Sở Mặc nhân cơ hội liền cáo trạng: - Sư nương có lẽ không biết, năm xưa sư phụ đã thu nhận đồ nhi như thế nào….  Nói xong, Sở Mặc cũng không thèm để ý tới Ma Quân đang sa sầm mặt mày, hắn tố một tràng không dứt. Sở Mặc đã hiểu quá rõ sư phụ là người tính tình như thế nào, đó là người trong nóng ngoài lạnh điển hình, căn bản không cần phải sợ hãi người.  Tiểu Điệp vừa nghe vừa cười, cuối cùng không nhịn được trừng mắt lườm Ma Quân: - Có ai như chàng đi thu nhận đệ tử kiểu đó không?  Ma Quân bĩu môi: - Thế thì sao nào? Nàng không biết tên tiểu tử này năm xưa cứng đầu thế nào đâu. Ta không doạ nạt hắn như vậy, hắn sẽ không chịu theo đâu.  - Ừm, từ nhỏ đã có khí phách như vậy rồi.  Tiểu Điệp sớm đã bị Sở Mặc mở miệng khép miệng là gọi sư nương tới nỗi khiến nàng vui như mở cờ trong bụng, nàng thấy Sở Mặc đương nhiên là ngày càng thuận mắt rồi.  Sở Mặc nhìn Tiểu Điệp rồi cười hỉ hả nói: - Vẫn là sư nương hiểu ta!  - Hiểu cái đầu nhà ngươi!  Ma Quân ngồi bên lạnh lùng cười, nói: - Hắn năm xưa bị doạ cho sợ chết khiếp, một tên tiểu tử đột nhiên gặp phải việc như vậy căn bản không biết nên làm thế nào mới được, cái gì mà thông minh bình tĩnh, trong tình huống đó cũng đều hoàn toàn biến mất chỉ còn lại một chút cứng rắn trong lòng mà thôi.  - … Sở Mặc mặt mày u ám: - Sư phụ à… - Hứ, ta nói không đúng sao?  Ma Quân hỏi vặn.  - Đúng đúng đúng, người nói gì cũng đúng cả.  Sở Mặc nhe răng cười: - Năm xưa quả thực là có chút bị doạ cho sợ hãi, lúc đó thật ra sợ muốn chết đi được. Trong tình huống đó, thông thường sẽ nghĩ ra đủ cách giải quyết, ví như là… Người doạ con, con đành nghe theo, lập tức khấu đầu bái sư. Nhưng vấn đề là… khi thực sự gặp phải tình huống đó, nào còn đủ bình tĩnh mà suy nghĩ lợi hại thiệt hơn nữa? Trong đầu chỉ còn sót lại một ý niệm, tên đại ác nhân này… không thể bái làm sư phụ, nếu không thì có khi còn đáng sợ hơn cái chết.  - Ngươi là tên đầu óc có vấn đề à, ngươi không sợ lúc đó ta sẽ dùng một chưởng đánh chết ngươi?  Ma Quân cười khẩy.  Sở Mặc gãi gãi đầu: - Nếu người thực sự muốn đánh chết con, có cần thiết phải phí nhiều công sức đi doạ dẫm con như vậy không? Con càng không phục, e là người càng muốn thu nhận con làm đồ đệ…  - … Ma Quân trừng hai mắt, không nói câu nào nữa.  Tiểu Điệp ở bên cười không ngớt miệng, nàng thì thầm nói: - Ta coi như đã nhìn ra rồi, hai sư đồ các người quả là hiếm thấy. Hơn nữa, ta cũng thu lại cách nhìn trước đây của ta, tên tiểu tử này năm xưa không phải bị doạ cho sợ hãi, mà hắn ta rất quỷ quyệt!  - Phải, bề ngoài tưởng như rất thẳng thắn, nhưng thực tế lại có nhiều toan tính.  Ma Quân cười nhạt, nhưng ai cũng có thể nhận ra rằng đôi mắt hắn nhìn Sở Mặc tràn đầy vẻ mãn nguyện.  Đoạn ký ức đó là kỷ niệm chung của cả hai sư đồ bọn họ.  Ma Quân năm xưa đúng lúc rơi vào quãng thời gian tăm tối nhất của đời người, còn Sở Mặc… cũng chỉ là một chàng thiếu niên ngây ngô.  Hai người gặp gỡ như vậy không thể không gọi là duyên phận.  - Phải rồi, Sở Mặc, ngươi vẫn chưa kể chuyện của hai tiểu cô nương kia? Sư nương sẽ góp ý cho ngươi, xem bọn họ có thích hợp trở thành thê tử của ngươi không.  Tiểu Điệp và Ma Quân không có con, trước khi gặp gỡ Sở Mặc, thực ra họ đã coi Sở Mặc như con của mình vậy. Lúc này đương nhiên là tình mẫu tử bộc phát, nàng tỏ ra vô cùng quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của Sở Mặc.  - Việc này nàng dính vào làm gì chứ?  Ma Quân liếc nhìn Tiểu Điệp.  Tiểu Điệp sẵng giọng: - Thiếp thân là sư nương, quan tâm tới con thì sao chứ?  Ma Quân lập tức im bặt không nói thêm gì.  Sở Mặc ngồi bên tủm tỉm cười: - Không có chuyện đó đâu sư nương, việc là thế này… Sở Mặc kể lại cho Tiểu Điệp nghe câu chuyện năm xưa hắn ở trong Huyễn Thần Giới đi hái Long Lân Thảo, gặp gỡ hai đôi tình nhân trẻ tuổi.  - Vừa rồi là một người bạn của con, nàng ấy vẫn đang ở Linh Giới. Nàng hỏi con có quen hai người này không, con nói có quen biết. Hai người này cũng không tồi.  Sở Mặc nhìn Ma Quân và Tiểu Điệp: - Phiêu Diêu Cung là nơi để an cư lạc nghiệp mà con chuẩn bị cho những người thân bên con.  - Thật là đứa trẻ biết nghĩ, làm vậy là rất đúng.  Tiểu Điệp nói: - Trên đời này, tu sỹ hùng mạnh hơn nữa, bên cạnh cũng ắt phải có người đi theo. Cho dù bản thân con có thể độc lai độc vãng (đi và đến đều một mình) thế nào đi nữa, nhưng cũng nhất định phải có một thế lực hùng hậu ở sau để ủng hộ. Nếu sư phụ của con năm xưa phía sau cũng có một thế lực như vậy thì đã không thê thảm tới vậy.  Ma Quân trầm ngâm nhưng không phản bác lại. Mấy năm gần đây, tâm tính hắn đã thay đổi, có nhiều quan điểm khi xưa kiên trì không dao động nay cũng đang thay đổi. Nhất là lần này, cả Tiên Giới phong vân dũng động (xảy ra những biến cố to lớn), rất nhiều thế lực nhắm vào hai thầy trò họ. Lúc này, nếu không có Đan Tông đứng ra, e là cảnh ngộ của sư đồ hai người sẽ không giống như bây giờ được.