[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 1221 : Ta sẽ trút giận cho các người

Ngày đăng: 05:33 22/08/19

Sở Mặc khẽ trả lời: - Bọn họ không coi Tần Gia và Đổng Gia ở Thiên Giới ra gì, nhưng con cũng đâu có xem bọn chúng ra gì chứ? Mắng chửi con đã đành, còn dám mắng chửi sư phụ con nữa. Không thèm để bất kỳ ai trong chúng ta lọt mắt chúng, bề dày của bọn chúng, nói trắng ra thì vẫn là Huyễn Môn ở Thiên Giới!  Tiểu Điệp hơi cau mày: - Bản thân bọn chúng cũng rất mạnh! Cho dù là Đan Tông ngày nay được coi là thế lực đẳng cấp thứ ba ở Tiên Giới, nhưng so với hai đại thế lực Huyễn Môn và Huyền Tông thì vẫn còn thua xa.  - Sư nương đừng lo lắng, con sẽ không ngốc tới mức đi tìm chúng liều mạng đâu. Dù sao thì những người bạn đó của con sau này cũng phải ở lại Tiên Giới tu luyện rất nhiều năm nữa. Người cũng còn rất nhiều đồ tôn… bọn họ cũng cần phải tồn tại ở Tiên Giới rất lâu nữa.  Sở Mặc nói: - Cho nên, việc này sẽ nghĩ cách để vẹn cả đôi đường.  Tiểu Điệp hơi nghi ngờ nhìn Sở Mặc, thầm nhủ xem sát ý đầu người con kìa? Còn cái gì mà vẹn cả đôi đường? Cái cách vẹn cả đôi đường của con e là lại giống hệt của sư phụ con, lại là giết chết người ta! Tự mình thấy đẹp thì có!  Ma Quân nói: - Cứ đi xem trước đã, một tháng, khà khà, bên đó chẳng phải đã cố ý để cho chúng ta thời gian còn gì?  Sở Mặc nhìn Ma Quân, Ma Quân hơi giận dữ trừng mắt: - Ngươi nói rồi còn gì, sau này ở đó còn có nhiều đồ tôn của ta, xảy ra việc này, ngươi nói ta làm sao có thể đứng ngoài được?  - Vậy được rồi… Nhưng mà đến lúc đó sư phụ đừng có tranh ra tay trước con nhé.  Sở Mặc nói.  - … Tiểu Điệp không biết nói gì hơn, nàng nhìn hai người, bất đắc dĩ nói: - Hai người… Vị trí lúc này Sở Mặc đang đứng còn cách nơi mà Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung chọn để gây dựng Phiêu Diêu Cung khoảng hơn một tỷ dặm. Nhưng với ba người mà nói đó cũng chả hề hấn gì, hoàn toàn không cần tới một tháng để tới đó. Huyễn Môn rõ ràng là cho bọn họ rất nhiều thời gian.  Sở Mặc cũng tận dụng thời gian này đi một chuyến sáng Nam Vực tìm Hoả Long, sau đó mang theo chén Hoả Long cùng tiến về phía Phiêu Diêu Cung.  Mười ngày sau, Sở Mặc, sư phụ, sư nương ba người bước ra từ con thuyền, họ nhìn đống tường đổ nát trước mắt mà đều im lặng.  Tiểu Điệp không kìm được nói: - Đập phá thế này… cũng thực là quá lắm… Có thể nhìn ra được trước khi nơi này bị đập phá, chắc đã có một cung điện tuyệt đẹp, còn có một quảng trường vô cùng rộng lớn, chắc là do Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung chuẩn bị cho đời sau.  Một quảng trường và cung điện rộng lớn như thế, cho dù là những tu sỹ có bản lĩnh dời non lấp biển cũng phải cần thời gian rất dài mới có thể xây xong. Nhất là khi Sở Mặc biết chắc rằng với tính cách của hai người Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung, khi tới Tiên Giới, chắc chắn đã tỉ mỉ làm từng chút một, không dám đi làm phiền người khác. Vậy phỏng chừng toà cung điện này chính là do hai vị tu sỹ Luyện Thần kỳ tự mình xây nên!  Toà cung điện phải hao tổn bao nhiêu tâm huyết mới xây dựng nên, nháy mắt đã bị phá huỷ, tâm trạng của hai người họ chắc vô cùng khó chịu.  Sở Mặc đang nghĩ ngợi thì phía bên kia có mấy bóng người bay tới.  Tần Thi và Đổng Ngữ ở trước, Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung ở sau, ngoài ra còn có mấy người, rõ ràng là lão tu sỹ đã trị khỏi chân và Thông Tuệ, còn có hai nữ nhân là Tinh Nhi và Nguyệt Nhi.  Sở Mặc biết Tinh Nhi và Nguyệt Nhi đều tới đây, nhưng lại không ngờ lão tu sỹ cũng tìm được nơi này. Hắn không khỏi thấy ngạc nhiên hỏi: - Sao người lại tìm được nơi này?  Lão tu sỹ cười hả hê: - Công tử, người đừng quên, ta là một tu sỹ sinh ra và trưởng thành ở Tiên Giới này, ở Tiên Giới cũng có vài người bằng hữu.  Thông Tuệ nhìn Sở Mặc, sắc mặt ửng đỏ, khẽ gật đầu: - Xin chào công tử.  Sở Mặc khua tay: - Không cần khách sao.  Nói xong hắn lại nhìn Tinh Nhi và Nguyệt Nhi: - Hai vị, đã lâu không gặp.  Tinh Nguyệt hai nàng gặp được Sở Mặc, vẻ mặt lộ rõ nét vui cười: - Tinh Nhi, Nguyệt Nhi xin chào công tử.  - Các nàng còn cười được nữa? Môn phái còn chưa tạo dựng được đã bị người ta đập nát, môn phái thế này các nàng còn dám vào?  Sở Mặc dở khóc dở cười nhìn Tinh Nguyệt hai người nói.  Tinh Nhi mỉm cười: - Huyễn Môn mà, hiệu xưng là môn phái đẳng cấp biết phân rõ phải trái nhất Tiên Giới, đập phá nơi của các người đã coi như là việc vô lý nhất mà bọn họ có thể làm ra rồi.  Nguyệt Nhi gật đầu: - Ngươi đi Huyễn Môn đánh cho bọn họ một trận từ trên xuống dưới, bọn họ sẽ ngoan ngoãn hết thôi.  - … Sở Mặc không biết nói gì. Những người khác cũng lặng thinh nhìn Tinh Nguyệt hai nàng.  Lúc này, Tần Thi và Đổng Ngữ mới bước lên phía trước, hai nàng hành lễ với Ma Quân và Tiểu Điệp: - Xin chào hai vị tiền bối!  Ma Quân và Tiểu Điệp khẽ gật đầu.  Sau đó, Tần Thi nhìn Sở Mặc: - Cuối cùng chàng cũng tới, thực sự muội cảm thấy việc này chúng muội có thể tự mình xử lý được.  Sở Mặc trừng mắt nhìn Tần Thi, không nói gì, rồi nhìn về hai người Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung đang co ro đứng phía sau: - Hai người các vị chịu uất ức rồi.  Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung hai lão đều đỏ sọc khoé mắt, Tiếu Vạn Quân bước tới, hành lễ: - Công tử, chỉ trách chúng tôi… Lý Phương Trung cũng bước tới hành lễ: - Là hai lão già chúng tôi vô dụng.  Sở Mặc đỡ hai người lên nói: - Các vị đã làm rất tốt rồi. Con giận này ta sẽ trút cho hai người!  Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung vốn cho rằng sẽ bị trách mắng, không ngờ nhận lại lại là một câu nói ấm áp khiến hai người họ nghẹn ngào: - Công tử, cảm tạ người đã hiểu!  Nếu nói là trong lòng không tức giận thì không phải, hai người họ từ sau khi phi thăng Tiên Giới đã vô cùng thận trọng, nỗ lực kiếm tìm cuối cùng mới tìm được nơi này, lại còn cách không xa đại phái đẳng cấp được mệnh danh là thông tình đạt lý nhất, họ vốn cho như vậy là có thể an toàn.  Hai người góp nhặt từng viên ngói, từng cọng cỏ để làm nên, thật không dễ dàng mới xây dựng lên được một đại môn phái. Trong quá trình đó cũng có Huyễn Môn đệ tử đi qua, nhưng cũng không quấy nhiễu, trong lòng hai người còn thấy thật vui, cảm thấy Huyễn Môn quả không hổ danh là đại phái đẳng cấp ở Tiên Giới.  Ai ngờ, sau khi Tần Thi và Đổng Ngữ phi thăng, Huyễn Môn lại trở nên ngoan cố như vậy, họ muốn thu nhận hai nữ nhân làm đệ tử nhưng hai người không đồng ý, kết quả… Tâm huyết bao lâu của hai lão đã bị người ta đập cho tan tành.