[Dịch] Thí Thiên Nhận
Chương 1232 : Kẻ đáng sợ nhất Tiên giới
Ngày đăng: 05:33 22/08/19
Nhưng có người vẻ mặt thật ngưng trọng:
- Hình như ta đã nhìn thấy cái tên này trong một bộ điển tịch ở tàng thư các. Đây là một công pháp phức tạp, hùng mạnh, thông qua vạn vật trong tự nhiên để tiến hành công kích, phòng ngự, suy diễn. Lại có thể thông qua vọng khí để đạt được mục đích. Ta cũng không hiểu rõ ràng cho lắm.
- Thật sự có thần thông như vậy?
Người vừa nói là trò lừa gạt không tin hỏi lại.
La trưởng lão gật đầu:
- Đương nhiên là có. Năm đó có một vị Chí Tôn đã sử dụng nhưng cũng biến mất từ rất lâu rồi. Nhìn thủ đoạn của Sở công tử hôm nay, ta thấy khá giống với thủ đoạn của vị Chí Tôn kia.
Lý Trung Nguyên thở dài:
- Không phải giống đâu, chính là nó đấy.
Mọi người bắt đầu trầm mặc. Không ai nghĩ Sở Mặc lại nắm đượcthuật pháp khủng bố như thế.
Có người hỏi:
- Không phải sư phụ của Sở Mặc là Ma Quân sao?
Ngụ ý của người này muốn nói, nếu Ma Quân không biết, sao Sở Mặc lại biết.
La trưởng lão nói:
- Có người cả đời chỉ có một sư phụ. Đó là sư phụ vỡ lòng. Nhưng cũng có người có nhiều sư phụ khác nhau. Nhiều khi sư phụ không chính thức lại dạy được nhiều thứ cao hơn cả sư phụ chính thức đó. La trưởng lão nói xong nhìn Lý Trung Nguyên hỏi:
- Chưởng giáo, có phải nãy ngài nghe hắn truyền âm nên muốn thí nghiệm thử một chút?
Mọi người lại dời ánh mắt nhìn về Lý Trung Nguyên.
Lý Trung Nguyên cười khổ:
- Trên người ta có Chí Tôn pháp khí để hộ thân, hơn nữa, ta nghĩ Sở công tử không thật sự muốn hại ta. Đây là ta bị chính sự tự tin của mình làm hại vì cơ bản, ta không thấy có bất cứ cái gì bất thường.
Mọi người nghe xong lại trầm mặc. Bọn họ cũng đồng dạng khôngnhất thấy dị thường.
Lý Trung Nguyên nói:
- Nên ta không quá tin vào lời Sở Mặc. Ta nghĩ hắn truyền âm cho ta, chỉ muốn nói hắn không khoác lác, càng không phải người kiêu ngạo ngông cuồng. Nhưng ta cũng không tin lắm, nên mới xoay người, bước về phía trước một bước.
Lý Trung Nguyên nói xong, lấy ra một cái tiểu ấn. Mọi người đều biết cái tiểu ấn này. Tiểu ấn màu đen, trong khá cổ xưa, là tín vật cao nhất của chưởng giáo Huyễn Môn. Đồng thời, đây cũng là một Chí Tôn pháp khí, hơn nữa, còn là loại cấp cao nhất.
Chỉ có điều, Chí Tôn pháp khí này chỉ có tác dụng phòng ngự, không có tác dụng tấn công.
Giờ phút này, tất cả mọi người trong đại điện đều thấy trên cái ấn có một vết hằn, tuy khá mờ nhạt nhưng vẫn có thể thấy được.
- Đây là…
La trưởng lão trợn mắt ngạc nhiên:
- Đây là dấu vết lưu lại sau khi Sở Mặc sử dụng sức mạnh longmạch của Huyễn Môn để công kích ư?
Một câu nói tiết lộ tin tức kinh người.
Sở Mặc lại có thể câu động long mạch ngầm của Huyễn Môn ư? Đây chính là tổ mạch, long mạch đã tồn tại biết bao năm tháng của Huyễn Môn đó.
Lẽ ra long mạch này đã sớm tự tu thành sinh linh.
Nhiều thế hệ Huyễn Môn đều cung phụng, nó cũng giúp bồi dưỡng vô số đệ tử Huyễn Môn. Thế mà giờ lại bị một ngoại nhân thoải mái sửdụng, lại dùng chính nó để công kích Huyễn Môn.
Sao lại có thể thế được?
Đã thế, công kích này còn cực kỳ sắc bén, để lại được dấu ấn trên Chí Tôn pháp khí. Nếu chưởng giáo không có Chí Tôn pháp khí này, không biết sẽ còn bị thế nào.
Tất cả mọi người lại rùng mình một cái.
Một trưởng lão vốn gai mắt Sở Mặc lạnh lùng nói:
- Rõ ràng hắn muốn hại chết chưởng giáo. Kẻ này tâm địa quá độcác!
Lý Trung Nguyên vô lực khoát tay:
- Không nghiêm trọng như vậy đâu. Công kích kia gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu. Ta biết rõ, dù trên người ta không có Chí Tôn pháp khí cũng không bị nguy hiểm gì. Nhưng nếu ta bước sang trái ba bước thì khó nói. Người ta đang cảnh cáo ta.
Lý Trung Nguyên nói xong, con ngươi lạnh băng nhìn người phía dưới, trầm giọng nói:
- Ta biết các vị đang ngồi ở đây đều có liên hệ với Huyễn Môn ở Thiên giới. Cũng không có vấn đề gì, chúng ta là người một nhà. Nhưngta hy vọng, các ngươi nên cân nhắc một chút về cái chết của Khâu trưởng lão. Chúng ta được xưng là môn phái biết phân rõ phải trái nhất Tiên giới, chúng ta có thể tiếp tục phát triển hơn. Muốn thế, việc duy trì vững vàng đạo tâm của mình còn quan trọng hơn việc đẩy nhanh tốc độ tu luyện.
Mọi người trầm mặc, không còn gì để nói nữa. Từ đầu đến cuối, bọn họ chỉ nhìn vào Tần Thi, không hề biết trước khi đi Sở Mặc còn cho bọn họ một phát tát. Đánh cho bọn họ đau, đồng thời cũng cho bọn họ tỉnh.
Sở Mặc là kẻ đáng sợ nhất ở Tiên giới này. Không có ai đáng sợ hơn.
Đến sơn môn của Huyễn Môn, Sở Mặc nghỉ chân, nhìn đống hoang tàn trước mắt. Sơn môn bị đánh nát, từng tảng đá xanh xếp chồng lên nhau. Sở Mặc đăm chiêu.
- Sao thế?
Đổng Ngữ hỏi.
- Để thế này thật đáng tiếc.
Sở Mặc thầm nói.
- Hẳn là nên mang về, làm cửa cho Phiêu Miểu Cung mới đúng. Mấy tảng đá này tồn tại trên triệu năm, không biết đã được biết baocường nhân tiếp thêm sức mạnh, phía trên có một lượng lớn quy luật. Đây là bảo bối đó, ngồi trên nó có khi có thể ngộ đạo.
- …
Đổng Ngữ đứng hình, đôi mặt trợn to, trông thật đáng yêu.
Tần Thi cũng đơ người nhìn Sở Mặc.
Ma Quân và Tiểu Điệp cũng không biết nói gì. Ma Quân không nhịn được mắng một câu:
- Quá tổn hại! Vài đệ tử Huyễn Môn canh giữ ở sơn môn cũng trợn mắt há mồm nhìn Sở Mặc, mở miệng nói không ra tiếng.
Sở Mặc vung tay, trực tiếp hút mấy tảng đá lớn vào Thương Khung Thần Giám, sau đó nói:
- Dù sao bọn họ chắc không có mặt mũi dùng lại mấy tảng đá này để xây sơn môn, coi như ta giúp bọn họ thu dọn một chút.
- Tên chết tiệt dám lợi dụng còn nói linh tinh. Đây không phải rác rưởi mà là chí bảo đó, ngươi cứ như thế mà cầm đi à?
Đệ tử Huyễn Môn sôi máu, nhưng không ai dám bước ra ngăn cản. Rất đơn giản, bọn họ cũng thấy chuyện vừa xảy ra. Khâu trưởng lão như thế mà lại bại trong tay nữ tử kia. Tiểu nhân vật như bọn họ sao dám nói nhiều. Ma Quân và đám người Tiểu Điệp không còn gì để nói.
Sở Mặc lẩm bẩm:
- Có hơi thiếu một chút. Nếu Huyễn Môn mà xây cái sơn môn lớn thêm tí nữa, đánh nát ra hẳn là đủ xây luôn Phiêu Miểu Cung rồi.
- …
Mọi người hoàn toàn hết chỗ nói.
Sau đó, tin tức này truyền đến đám cao tầng và Lý Trung Nguyên, cảđám đen mặt.
- Thằng nhóc đáng chết!
Lý Trung Nguyên tức đến đau răng, không ngừng tự an ủi mình: hắn là hậu nhân của vĩ nhân kia. Vị Chí Tôn tổ tiên của Huyễn Môn từng đi theo vị vĩ nhân đó, coi như lễ vật cấp đứa nhỏ đi. Nhưng chết tiệt vẫn thấy khó chịu.
Sở Mặc cùng đám người Ma Quân lên chiến thuyền, nhẹ nhàng bay về chỗ Phiêu Miểu Cung.