[Dịch] Thí Thiên Nhận

Chương 1290 : Bí văn

Ngày đăng: 05:34 22/08/19

Lạc Tử Khung nhìn Lạc Binh, thản nhiên nói: Ba mươi mấy năm trước, La Thiên Tiên Vực vẫn có người tới được.  Cái gì? Làm sao có thể?  Lạc Binh phản bác: Mươi vạn năm trước, sau trận thần chiến, La Thiên Tiên Vực đã hoàn toàn phong ấn. Mười vạn năm trước chí tôn như mây, còn sau trận đại chiến kia chúng ta bị phong ấn, không còn chí tôn! Đồng thời, người bên La Thiên Tiên Vực cũng không thể tới đây!  Lúc này, gia chủ Lạc Thành nhìn thoáng qua Lạc Binh: Bảo Tử Khung trưởng lão nói không phải ý kiến của ngươi sao? Còn nữa, chuyện ngươi không biết không có nghĩa là chưa từng xảy ra.  Ở Lạc gia, gia chủ có quyền uy tuyệt đối, nên dù cảnh giới của Lạc Binh cao hơn gia chủ thì cũng chỉ có thể là đỏ mặt tía tai ngậm miệng lại, tuy nhiên xem ra vẫn không phục lắm.  Lạc Tử Khung cũng không quá để ý, chỉ nói: Ba mươi năm trước, thế giới chúng ta vẫn có chí tôn, người đó tên là Sở Thiên Cơ. . .  Ta biết rồi!  Một trưởng lão của Lạc gia nói: Sở Thiên Cơ. . . Ta biết người này, nhưng. . . Hắn là chí tôn sao? Ta chỉ nhớ hắntừng là thiên kiêu cao nhất Thiên giới, là Đế Chủ trẻ nhất, hơn nữa, thời gian tới mười vạn năm, hắn cũng đâu thể có con? Cho dù chí tôn thọ nguyên rất dài cũng không thể vượt qua mười vạn năm được.  Lạc Binh cười lạnh nói: Đung thế, Lạc gia không thể xuất hiện chí tôn, cho dù có chí tôn đại dược, tối đa cũng chỉ sống được năm vạn năm.  Lúc này gia chủ Lạc Thành không ngắt lời Lạc Binh, bởi vì hắn cũng rất tò mò chuyện này. Càng hiếu kỳ hơn là sao Lạc Tử Khung biết chuyện này? Bởi vì hắn hoàn toàn chưa từng nghe nói, ngay cả cái tên Sở Thiên Cơ cũng thế.  Lẽ ra một đại nhân vật như vậy, ở thời đại bị phong ấn xông tới cảnh giới Chí Tôn phải được truyền bá rộng rãi mới đúng. Nhưng vì sao lại không có tiếng tăm gì? Lạc Tử Khung khẽ thở dài: Sở Thiên Cơ sống ở loạn thế. Thần chiến 10 vạn năm trước quá mức hỗn loạn nên vị vĩ nhân kia đã dùng pháp lực vô thượng phong ấn con mình. Mãi hơn hai vạn năm trước, phong ấn mới được tháo bỏ.  Thật hay giả thế?  Tất cả, bao gồm gia chủ Lạc Thành nghi ngờ nhìn Lạc Tử Khung.  Lạc Tử Khung thở dài: Ta có thể bước vào cảnh giới Đế Chủ là nhờ hắn hỗ trợ, mà hắn. . . cũng là một người bạn. Nếu Sở Mặc thật sự có quan hệ với người này, vậy bất kể thế nào ta cũng muốn bảo vệ hắn bình an.  Lạc Tử Khung nói xong, nhìn mọi người:Năm đó ta rời gia tộc ra ngoài lịch lãm, lúc ấy đã từ bỏ việc theo đuổi con đường Đế Chủ.  Mấy trưởng lão lớn tuổi âm thầm gật đầu, bọn họ cũng biết tình trạng năm đó của Lạc Tử Khung.  Lạc Tử Khung không phải dòng chính thất Lạc gia nhưng huyết mạch cũng cao quý hơn bàng chi. Tuy nhiên năm đó ở Lạc gia hắn cũng không được coi trọng. Mà đến hiện giờ, tình hình này vẫn tồn tại.  Ví dụ như dòng chính Lạc Binh công khai khiêu khích, đơn giản vì Lạc Tử Khung là trưởng lão nhưng xét địa vị. . . cũng chẳng cao như tưởng tượng.  Lạc Tử Khung nói tiếp:Sau ta gặp Thiên Cơ huynh, lúc đó Thiên Cơ huynh đã đến gần cảnh giới Chí Tôn, xem như một chuẩn chí tôn. Lúc ấy hắn đối mặt với người cảnh giới Chân Tiên là ta không chút khinh thị, ngược lại xem ta như bằng hữu, thường xuyên chỉ điểm ta, trên con đường tu hành vừa là thầy vừa là bạn.  Lạc gia trầm mặc, ai cũng cảm thấy nóng mặt, người gia tộc mình còn phải ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, cuối cùng còn thành công. Thế đã chứng minh một điều: Lạc gia ngày thường không đủ coi trọng con cháu ngoài dòng chính.  Lúc này, Lạc Thành hạ giọng nói: Tử Khung trưởng lão, nói chuyện ba mươi năm trước đi.  Lạc Tử Khung cũng không muốn đề cập nhiều tới chuyện của mình, hắn tính cách thuần hậu, cũng không oán hận gia tộc, nghe vậy liền gật đầu nói:Ba mươi năm trước, bởi vì La Thiên Tiên Vực có một số người đến, cũng bạo phát một cuộc chiến, chỉ có điều vị trí ở sâu trong vũ trụ, rất ít người biết tới. Hơn nữa tính chất cũng khác trận chiến 10 vạn năm trước kia.  Lạc Tử Khung nói xong, nhìn thoáng qua mọi người, sau đó nói: Chuyện này, ta không tận mắt nhìn thấy, nhưng nghe một cố nhân kể. Chân tướng sự tình thế nào ta cũng không rõ chi tiết. Nhưng nó đã thật sự phát sinh.  Lời này khiến mọi người sửng sốt, có chút không dám tin chuyện này là thật.  Ba mươi năm trước? Thời gian rất gần?  Chí tôn đại chiến xảy ra ngay bên cạnh họ, quả thật nghe mà kinh sợ. Tin tức này mà truyền ra sẽ làm vô số người ngạc nhiên thán phục.  Lạc Tử Khung nói tiếp: Nhìn tuổi Sở Mặc rất có thể là hậu nhân Thiên Cơ huynh. Hơn nữa, còn có một việc ta tin mọi người đều biết.  Mọi người nhìn Lạc Tử Khung, ánh mắt dần ngưng trọng lên.  Lạc Tử Khung nói: Phiêu Linh Nữ Đế từng là chiến tướng chủ lực trong trận thần kia! Là thuộc hạ đắc lực bên vị vĩ nhân kia. Truyền thuyết về bà ta hẳn các ngươi cũng đã được nghe.  Lạc Binh lẩm bẩm nói: Đương nhiên, từ nhỏ nghe chuyện của bà ta lớn lên, còn có ân oán giữa bà ta vớiTần gia. . . Bà ta có thể sống sót sau thần chiến . . . . sống tam thế, chết vào hơn năm nghìn năm trước. Lúc bà ta chết, trời sinh dị tượng, có mưa máu hạ xuống. Sau lại có người nói bà ta tự chôn mình vào Quy Khư. Ta còn từng hoài nghi Quy Khư đã biến mất, bà ta tìm thấy kiểu gì? Hơn nữa nếu Quy Khư ở Nhân Giới thì bà ta xuống đó bằng cách nào.  Lạc Tử Khung nói: Thủ đoạn của chí tôn chúng ta đâu thể phỏng đoán.  Gia chủ Lạc Thành có chút phức tạp nhìn thoáng qua Lạc Tử Khung: Sao năm đó ngươi không nói ra chuyện này?  Gia chủ nói năm đó là lúc nào?  Lạc Tử Khung nói:Nếu là ba mươi năm trước thì ta không biết có gì đáng nói. Bằng hữu của ta đã mất, hắn là ân nhân của ta, ta không muốn rêu rao hắn khắp nơi. Nếu là mấy năm trước. . . chuyện Lạc Ninh và Lạc Anh, ta đâu biết Sở Mặc một thiếu niên Nhân Giới lại có thể là hậu nhân Thiên Cơ huynh?  Lạc Thành lập tức nghẹn lời, bởi vì hắn biết Lạc Tử Khung nói thật.  Lạc Binh lúc này cũng bị lời của Lạc Tử Khung làm rung động tới cúi đầu, đôi mắt thâm thúy lóe lên hào quang, không biết đang suy nghĩ gì.  Lạc Thành thở dài một tiếng, sau đó nhìn Lạc Tử Khung nói: Vậy. . . Chiếu theo ý Tử Khung trường lão nên xử lý chuyện này thế nào?  Lạc Tử Khung không do dự, nói thẳng:Thù hận giữa Lạc gia và Sở Mặc nằm ở chỗ Lạc Ninh và Lạc Anh. . .  Nói đến đây, Lạc Tử Khung nhìn thoáng qua Lạc Thành: Cho nên, ta đề nghị. . .